Tôi đã trình làng về Xuân Diệu trong số những bài thơ hay tuyệt nhất của Xuân Diệu trước đó, hôm nay, tạm làm lơ phần này, họ cùng cho với đầy đủ áng thơ tình đau đớn và trọng tâm trạng độc nhất của Xuân Diệu dưới đây. Yêu thương – xuân – thiết tha xuất xắc rạo rực, tất cả đều không tránh ngoài được nỗi buồn, nỗi u sầu domain authority diết. Tình yêu không những là “bữa tiệc muôn ngon”, là “suối tắm non hồn”, nó cũng là đa số nhớ nhung với đau đớn. Với lẽ dĩ nhiên, Xuân Diệu cũng bắt buộc tránh khỏi những cảm xúc đó vào tình yêu, vậy, nỗi bi thiết của ông đã hóa thành những hồn thơ như thế nào? Mời chúng ta cùng nhìn qua chùm thơ bao gồm 15 bài xích thơ tình yêu buồn bã nhất của Xuân Diệu bên dưới đây, chúc các bạn vui vẻ mặt những áng thơ tình Xuân Diệu!
1, Chiều
Tặng Nguyễn xung khắc Hiếu
Hôm nay, trời dịu lên cao,Tôi buồn không hiểu nhiều vì sao tôi buồn…Lá hồng rơi lặng ngõ thuôn,Sương trinh rơi bí mật từ mối cung cấp yêu thương.Phất phơ hồn của bông hường,Trong hơi xiêu dạt còn vương ngày tiết hồng.Nghe chừng gió ghi nhớ qua sông,E mặt lau lách thuyền không vắng bờ.– không gian như bao gồm dây tơ,Bước đi vẫn đứt, động hờ vẫn tiêu.Êm êm chiều ngơ ngẩn chiều,Lòng không vấn đề gì cả, hiu hiu khẽ buồn…
2, Biệt Ly Êm Ái
Tặng Nguyễn Xuân Khoát
Chúng tôi ngồi, vây phủ bởi trăng thâu,Sương dính hồn, gió gặm mặt buồn rầu.
Bạn đang xem: Bài thơ về tình yêu của xuân diệu
Giờ biệt ly cứ mang đến gần từng phút.Chúng tôi thấy đã xa nhau chừng một chút…
Người lặng im, cùng tôi nói bâng quơ,Chúng tôi ngồi trọng tâm một bài bác thơ.
Một bài thơ bát ngát như vũ trụ,Đầy hương khói xưa, tràn ân ái cũ.
Chúng tôi ngồi, vây phủ bởi vì trăng thâu,Tay trong tay, đầu tựa sát bên đầu.
Tình yêu bảo: “Thôi những ngươi đừng khóc,Các ngươi sẽ sum họp trong mộng ngọc!”
Cứ chú ý nhau rồi lại vẫn nhìn nhau,Hạnh phúc chấm dứt giữa song trái tim đau.
3, Viễn Khách
Tặng Nguyễn Nhược Pháp
Đương cơ hội hoàng hôn xuống,Là giờ viễn khách đi.Nước đượm màu sắc ly biệt,Trời vương hương biệt ly.
Mây lạc hình xa xôi;Gió than niềm trách móc.Mây ôi cùng gió ôi!Chớ phải làm họ khóc.
Mắt nghẹn chú ý thâu dạ;Môi khô hết níu lời…Chân rời, tay ý muốn rã…Kẻ khuất… kẻ trông vời…
Hôm làm sao như hôm quaMá kề trên gối sánh?Anh đi, đường gồm hoa…Tôi nằm trong tuổi lạnh.
Buổi chiều ra cửa ngõ sổ;Bóng chụp cả trời tôi!– Ôm khía cạnh khóc rưng rức;Ra đi là hết rồi.
4, Đây ngày thu Tới
Tặng tuyệt nhất Linh
Rặng liễu đìu hiu đứng chịu đựng tang,Tóc bi quan buông xuống lệ nghìn hàng;Đây ngày thu tới – mùa thu tớiVới áo mơ phai dệt lá vàng.
Hơn một chủng loại hoa đang rụng cànhTrong vườn dung nhan đỏ rũa color xanh;Những luồng run rẩy rung rinh lá…Đôi nhánh khô ốm xương mỏng manh.
Thỉnh thoảng đàn bà trăng tự ngẩn ngơ…Non xa cử sự nhạt sương mờ…Đã nghe giá buốt mướt luồn trong gió…Đã vắng tín đồ sang phần lớn chuyến đò…
Mây vẩn từng không, chim bay đi,Khí trời u uất hận phân tách ly.Ít nhiều thiếu nữ buồn không nóiTựa cửa chú ý xa, suy nghĩ ngợi gì.
5, Buồn Trăng
Gió sáng bay về, thi sĩ nhớ;Thương ai ko biết, đứng bi hùng trăng.Huy hoàng trăng rộng, hoa lệ gió,Xanh biếc trời cao, bội nghĩa đất bằng.
Mây trắng ngang hàng tự thuở xưa,Bao giờ đồng hồ viễn vọng mang đến bây giờ.Sao rubi lẻ một, trăng riêng chiếc;Đêm ngọc tê ngời men với tơ…
Khắp biển trời xanh, chẳng bến trời,Mắt kiếm tìm thêm rợn ánh khơi vơi.Trăng ngà lặng lẽ như buông tuyết,Trong suốt không gian, thanh u đời.
Gió nọ mà bay lên nguyệt kia,Thêm rước sương lạnh lẽo xuống váy đầm đìa.Ngẩng đầu ngắm mãi chưa ngừng nhớ,Hoa bòng thơm rồi: đêm đang khuya.
6, Yêu
Yêu, là bị tiêu diệt ở trong tâm một ít,Vì mấy lúc yêu mà chắc chắn được yêu?Cho cực kỳ nhiều, tuy nhiên nhận chẳng bao nhiêu:Người ta phụ, hoặc bái ơ, chẳng biết.
Xem thêm: Bà Bầu Đi Bộ Nhiều Có Tốt Không ? Bà Bầu Có Nên Đi Bộ Khi Mang Thai
Phút ngay sát gũi cũng như giờ phân chia biệt.Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu,Vì mấy lúc yêu mà chắc chắn được yêu!– Yêu, là bị tiêu diệt ở trong lòng một ít.
Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt,Những fan si theo dõi dấu chân yêu;Và cảnh đời là sa mạc cô liêu.Và tình ái là gai dây vấn vítYêu, là chết ở trong tâm địa một ít.
7, Giờ Tàn
Khi mai dậy sớm, trời êm ái,Cửa sổ thênh thang mở gió hồ:Hơi mát đưa a tòng theo ánh sáng;Cành gần, chim rộn tiếng đùa nô.
Chủ nhật còn nguyên, còn trọn vẹn;Tôi chưa tiêu mất một giờ đồng hồ nào.Như đứa trẻ em ôm chiếc bánh,E dè tôi ước ao giữ mang lại lâu.
Nhưng ngày cứ thoát đi từng chút;Rồi mặt trời cao. Nắng nóng tràn.Trưa đến: thôi rồi bình sẽ vỡ!Nửa ngày cute đã tiêu tan!
Thong thả, chiều vàng thong thả lại…Rồi đi… Đêm xám tới dần dần…Cứ cụ mà bay cho đến hếtNhững ngày, đều tháng, đều mùa xuân.
Vừa bắt đầu khi mai tôi cảm thấyTrong tay ôm một bó hoa cười.Ngọn gió thời gian không ngớt thổi:Giờ tàn như những cánh hoa rơi…
8, Tình trang bị Nhất
Anh chỉ tất cả một tình yêu đồ vật nhất,Anh cho em, kèm với một lá thư.Em ko lấy, với tình anh đã mấtTình đã đến không mang lại bao giờ.
Thư thì mỏng mảnh như suối đời mộng ảo;Tình thì bi lụy như tất cả chia ly.Giấy phong kỹ có thầm vào túi áo;Mãi trăm lần viết lại new đưa đi.
Lòng e thẹn cũng theo tờ dềnh dàng dại,Tới mặt em, chờ đón mãi ko về.Em đã xé lòng non thuộc giấy mới,– Mây đầy trời hôm ấy che sơn khê.
Cũng may mắn, lòng anh còn trẻ quá.Máu mùa xuân chưa nở không còn bông hoa;Vườn mưa gió còn nghe chim rộn rã,Anh lại còn yêu, bông lựu, bông trà.
Nhưng tích tắc đầu say hoa bướm thắm,Đã nghìn lần anh bắt được anh mơĐôi mắt sợ hãi chẳng khi nào dám ngắm,Đôi tay yêu không được chũm bao giờ.
Anh vẫn tưởng chuyện đùa khi tuổi nhỏ,Ai tất cả ngờ lòng vỡ đã từ bao!Mắt ko ướt, tuy nhiên bao mặt hàng lệ rỏLen tỉ kia thầm trộm chảy quay vào.
Hoa thứ nhất có một hương thơm trinh bạch;Xuân đầu mùa trong trắng vẻ ban sơ.Hương bắt đầu thấm bền ghi như thiết thạch;Sương nguyên tiêu, trời khu đất cũng phổ biến mờ.
Tờ lá thắm đang lạc mẫu u uất,Ánh mai soi cũng pha nhạt màu ôi,Anh chỉ có một tình yêu thiết bị nhấtAnh đến em, yêu cầu anh đã hết rồi!
9, Ý Thu
Tặng Nguyễn Lương Ngọc
Những chút hồ bi ai trong lá rụngBị nhàu ai tưởng dưới trăm chân.Bông hoa rứt cánh, rơi không tiếng;Chẳng hái nhưng mà hoa cũng hết dần.
Dưới gốc, như thế nào đâu thấy xác ve,Thế mà ve vẫn tắt theo hè.Chắc rằng gió cũng thấy đau nhức thương chứ;Gió vỡ xung quanh kia, thu tất cả nghe?
Hôm nay tôi đã chết theo ngườiXưa hứa hẹn nghìn năm yêu quý tôi;Với trơn hình xưa, tiếng tăm cũ,Cách xa chôn hết nhớ yêu mến rồi.
Yêu vui xây dựng do nguôi quên.Muốn bước trong đời, đề nghị dậm trênMuôn tiếng than vãn thầm lẳng lặng.Nhưng hoa rất có thể cứ lâu bền.
Ờ nhỉ! Sao hoa lại buộc phải rơi?Đã xa, sao lại hứa yêu hoài?Thực là dị thừa – mà tôi nữa!Sao nghĩ làm bỏ ra chuyện nhạt phai?
10, Chàng Sầu
Trốn nỗi ảm đạm vô cớ,Sao anh chẳng vui đi?– Tôi nỗ lực tìm hạnh phúc,Song không biết chờ chi.