Đề bài: Hãy nêu cảm nghĩ của em về ngày đầu tiên đi học đáng nhớ của em
Bài làm
Bài 1:
Tiếng trống trường rộn rã, cất lời “tùng, tùng, tùng,…” đã chứng kiến một thời khắc tôi lên lớp mới. Kỉ niệm những lầnđi học đầu tiên chợt ùa về chiếm trọn trung tâm trí cơ mà tôi tưởng như đã ngỡ quên vào miền xa xăm của cam kết ức.
Tôi còn nhớ như in, ngày đầu tiên đi học, cả nhà tôi đã rạo rực giống như tôi từ hôm trước, làm sao là mùi hương hồ dán, nhãn vở đẹp, viết thương hiệu tôi như để đánh dấu quyển sách này của tôi, cặp sách hình Babie xinh đẹp theo như nguyện vọng của tôi. Bố mẹ đã cẩn thận viết số điện thoại của mình lên cặp, mới ban đầu tôi tò mò, nhưng sau được nghe giải đam mê rằng: “Phòng trường hợp chuyện không giỏi xảy ra”. Tôi tin ngày, yên tâm hơn nhường nào. Mỗi tập sách giáo khoa, tập vở, được Mẹ tôi cùng tôi nhanh thoăn thoắt lồng bìa, tôi ngắm nghía bọn chúng đẹp đẽ, long lanh, mới tinh của sách vở mới, bút chì, thước kẻ được tôi kiểm tra lại cẩn thận một lươt. Tôi tự hứa sẽ giữ bọn chúng nguyên vẹn, đẹp đẽ để tôi học được nhiều điều từ đó.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy theo như mẹ gọi, mọi thứ vệ sinh cá thể tôi đều làm nhanh chóng, ko như những ngày trước kia, phải để mẹ làm hộ, điều này làm cho ai trong bên cũng ngạc nhiên, tôi thì coi đó là bình thường- bởi giờ đây tôi đã là cô học sinh tiểu học. Ăn sáng cũng lanh lẹ, rồi háo hức được Mẹ đưa tới trường, qua từng nào con đường mới lạ, không khí mát khẽ phả vào mặt tôi, làm bay bay những lọn tóc tơ đã được mẹ tết gọn gàng. Tới trường, tim tôi đập nhanh. Chăng biết bao lâu, cơ mà chỉ rất nhanh cảm giác sợ hãi dồn nén đã bộc lộ.
Ngày đầu tiên đi học mà, sao tránh khỏi những băn khoăn, bịn rìn với người thân. Là “mẹ dắt tay tới trường, em vừa đi vừa khóc”. Cho dù đã chuẩn bị tinh thần “thép” từ ở nhà, nhưng chẳng hiểu sao giờ khắc chia xa người thân tôi cứ trực trào nước mắt, trước môi trường xa lạ, bao nhiêu bạn bè mới, tôi tập thân quen dần lúc phải sống nơi đây đến 5 năm tiểu học đầu đời. Lúc tôi rời xa mẹ lần đầu tiên, với lời nói “Con đi học đi, thế học giỏi nha con! Mẹ phải về đi làm rồi”, tức thì lập tức nước mắt trào ra, nhưng cũng nhanh chóng đón tôi là một người gia sư trẻ trung, xinh đẹp, tựa như một thiên thần, dang tay đón bọn chúng tôi, động viên mang đến bố mẹ yên trọng điểm công tác, đón shop chúng tôi vào lớp, gồm lẽ tôi cấp tốc khóc cũng nhanh quên, đó là điều dễ hiểu ở một đứa lứa tuổi nhỏ nít. Vĩnh cửu tôi mới được biết, cô sẽ là chủ nhiệm của cửa hàng chúng tôi những năm tiếp theo, dìu dắt cửa hàng chúng tôi những bài học đầu tiên làm người. Một cảm xúc vui sướng, ấm áp lan tỏa trong lòng. Chúng tôi được chỉ đạo, xếp ngay ngắn, như bầy chim non, ngoan ngoãn cùng nghe lời, bao giờ đọc đến tên thì vào lớp. Sau phần đọc tên từng Ai cũng lo sợ, đề nghị xô nhẹ nhau đến cơ hội vào lớp.
Và thế rồi, tiết học đầu tiên cũng bắt đầu, mặc đến bao bỡ ngỡ, tôi thực sự bị cuốn hút bởi phong cách giảng dạy của cô chủ nhiệm, cô trung khu huyết, cẩn thận giảng cho chúng tôi hiểu. Bên cạnh đó, cô là người khuyến khích shop chúng tôi học tập, rồi dần dần thành quen, tôi hy vọng rằng mình sẽ học tập được nhiều điều từ mái trường này, làm cho tiền đề để tôi đi thật xa những năm tiếp theo.
Ngày đầu tiên đi học, nhiều cảm xúc, vậy nên nó mới để lại trong tôi làm cho tôi dễ nhớ. Có lẽ từ dễ thương, đó là miêu tả đúng đắn về ngày này, trong suy nghĩ non nớt thời điểm đó, tôi chỉ biết tự hứa sau đó tôi phải trưởng thành hơn, cố gắng nhiều hơn để học tập, sinh hoạt xứng đáng làm con cháu ngoan bác Hồ, có tác dụng bố mẹ tự hào hơn.
Cảm nghĩ của em về ngày đầu tiên đi học
Bài 2:
Trong không khí của ngày tựu trường, với đến những niềm xao động, suy nghĩ khó khăn tả, tuy không to lớn nhưng cực kỳ nhẹ nhàng, lắng sâu để nó trở thành kỷ niệm cạnh tranh quên nhất trong ta, không hề xa lạ gì với ngày khai trường, nó gắn bó vào chuỗi những thứ kỷ niệm mang lại ta về mái trường, về thầy cô, về bạn bè. Nhưng năm ni đã khác, tôi đã trở thành cô học sinh cấp I, tự hào lắm chứ.
Trời đất phủ lên mình màu áo mới của mùa thu, thuộc những cố đổi đáng kể về cảnh vật, không khí, trong thâm tâm người. Ngày nhập họcluôn được hiểu là sự khác với những ngày thường một chút về cả tinh thần, là một vào những ngày đánh dấu sự trưởng thành của người học trò,…Hôm đó, tôi dậy sớm hơn bình thường, tôi sững sờ khi nhận ra, đã hối hả hết những thángnghi hè, những mon ngày tôi còn được sống dưới mái trường mầm non, được sự săn sóc thừa tận tình cẩn thận từ người nhà, cô giáo trông trẻnhư bao lần. Tôi đã lớn hơn, dần biết cảm nhận, nhưng khi đứng trước một ngôi trường mới xa lạ- nơi sẽ lưu lại những kỉ niệm tuyệt với của quãng thời gian đi học, vô tư vào sáng, những kiến thức mới, để làm hành trang để tôi vạc triển hơn vào tương lai, làm tôi lại hồi hộp, sợt sệttrở lại.Khoác lên mình bộ đồng phục chỉnh tề cũng cảm thấy như bản thân lớn hẳn ra, đeo khăn quàng đỏ đầy tự hào,tôi ăn sáng nhanh nhẹn. Dù đã được sắp xếp, chuẩn bị đồ đạc cẩn thận cùng Mẹ từ hôm trước, tôi vẫn mở cặp ra kiểm tra lại xem có đủ những thứ cần thiết như đã nêu ra không, thật xấu hổ nếu như ngày đầu tiên đã bị trách mắng chỉ do lơ đễnh, quên dòng này, dòng nọ, tôi tự nhủ với mình như vậy!.
Trên chiếc xe, qua những bé đường quen thuộc bao lần nhưng sao lần này nó lại không giống vậy, tôi hồi hộp, đón nhận từng khoảnh khắc bằng trái tim, mặt cạnh đó được Bố phân tách sẻ, động viên tôi cố gắng học tập, kiếm tìm kiếm học hỏi từ những bạn sẽ trưởng thành hơn rất nhiều.Tôi cũng bớt lo lắng đi phần nào. Chiếc xe pháo chạy thật nhanh, chẳng mấy chốc đến trường, sự choáng ngợp khi vừa tới cổng trường Tiểu họctôi được bố mẹ chọn mang lại để theo học với bề dày truyền thống và niềm tin chắc chắn sẽ ghi dấu nhiều kỷ niệm đẹp mang đến tôi. Cảnh vật của trường không giống xa với trường tiểu học chúng tôi, đứng thảng hàng cổ thụ, cũng khang trang, thoáng đãng lắm, từng nào tòa công ty cũ thêm nhiều làm sao là nơi mang đến ban giám hiệu, cột cờ, cho giáo viên, chống đa năng,… tất nhiên sảnh thể dục tất cả đều được lát bằng bê tông. Khuôn viên trường bây giờ nào hoa như thế nào cờ đầy color sắc như cùng góp vui đến bức tranh ngày khaitrường trở cần ấn tượng. Bầu không khí náo nhiệt, ồn ào hẳn lên ko chỉ bởi cảnh vật, bởi buổi lễ nhưng mà tất nhiên là bởi con người nơi đây.
Chỉ sau một dịp tôi đến, là sự tất cả mặt của biết từng nào người bạn, người thầy, anh chị mới. Tiếng cười nói của các bạn cứ líu lo ríu rít như những chú chim truyền cành trên cành cây cao kia, sự trao đổi của những thầy cô giáo nhiệt tình, phá tan đi không khí tĩnh lặng lúc đầu. Tiết trời vào thu nhưng cũng đã bắt đầu rét dần lên khi ánh nắng chan hòa khắp sảnh trường. Những hàng cây xà cừ, cây bàng xù xì, ẩn bản thân sau hàng cây cổ thụ. Sự đa dạng và phong phú của vô số cây nơi đây đã để lại ấn tượng đến tôi về một khuôn viên trường “xanh-sạch- đẹp”.
Em dường như đã hòa lẫn vào vào sự náo nức đông vui của không khí ngày khai giảng năm học mới từ bao giờ ko biết. Chúng tôi những nhỏ lớp sáu lần đầu tiên vẫn không khỏi bỡ ngỡ, đôi mắt trong ngơ ngác trước một form cảnh lạ lẫm, hào khí. Chắc những bạn, các thầy cô cũng cùng trọng tâm trạng giống em. Mọi người ai cũng ăn mặc đồng phục với nghiêm chỉnh đường nét mặt tươi cười, rạng rỡ.
Tất cả học sinh của các lớp cấp tốc chân xếp hàng thẳng tắp, theo tiếng trống báo hiệu xếp hàng, tập trung. Ko như bầy chim non ráo rác không biết đi đâu về đâu giữa size cảnh này, tôi đã được biết mình sẽ học ở lớp 1A1, lớp nhanh chóng được tập hợp, lúc tôi nhận ra cô chủ nhiệm từ lần tập trung trước, tôi theo sự hướng dẫn được xếp vào lớp, lớp tôi là một dãy hàng dài, gồm tất cả nhiều nữ hơn nam, chênh lệch cũng không thực sự nhiều đề xuất tất cả cửa hàng chúng tôi đều thoải mái. Ngồi trên những hàng ghế đỏ xếp ngay ngắn, thẳng tắp và rồi những âm nhạc dung dị nhưng hùng tráng “Tùng…tùng…tùng…tùng…” của hồi trống tập trung vang lên khắp không gian lộng lẫy cờ hoa của buổi khai trường đầu thu ấy tiếng trống rộn tung vang lên khắp những hành lang, len lỏi vào từng lớp học, làm cho ấm không khí sân trường, làm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.