Tuổi mười tám luôn luôn phải đứng trước những nhiều lựa chọn. Đại học tập là con đường mà phần lớn chúng ta trẻ lựa chọn để liên tiếp hành trình cầu mơ. Tuy nhiên, đó rất có thể là con đường ngắn nhất, nhưng chắc chắn là không đề nghị duy nhất.
Một trường đại học đứng đầu đầu chỉ đảm bảo về chất lượng đào tạo và đôi khi, nó thể hiện xu hướng ngành ưu thế vào thời gian hiện tại. Quanh đó ra, nó ko đảm bảo bạn có thành công hay không. Điều này nằm quanh đó khả năng và trách nhiệm của giáo dục.
Hàng nghìn sinh viên thất nghiệp mỗi năm cùng kể cả vào phần may mắn bao gồm việc, gồm tới 60% làm trái ngành, hoặc công việc ko đảm bảo nuôi sống bản than ở những thành phố đắt đỏ. Không cạnh tranh để tra cứu thấy một cựu sinh viên Đại Học Ngoại Thương, gớm tế Quốc dân tốt Học viện ngân hàng làm thuê ở những đơn vị máy, xí nghiệp, tiêu tốn lãng phí tấm bằng cử nhân cùng bốn năm đại học - bốn năm tuổi trẻ.
Thời gian không chờ đợi ai cả với kiến thức không phải là thứ bất biến. Lúc tấm bằng đại học trở đề xuất vô giá bán trị, nhiều bạn vẫn cố "ngậm bồ hòn làm cho ngọt", đu bên trên những thành phố lớn, vật lộn làm cho những công việc không tên kiếm sống từng ngày. Bị quên khuấy ở những nơi ta ko thuộc về là một bi kịch.
Có một sự thật vừa đẹp đẽ vừa buồn tủi ấy là bức tranh về Hà Nội hay sài Gòn luôn được diễn tả với hàng chục ngàn tia sáng, phồn thịnh, nhiều có. Nhưng chúng ta đều biết rằng, ở đó vẫn tồn tại ít nhiều những số phận nhưng mà ánh đèn lộng lẫy không thể chiếu tới. Vào số họ, có lẽ nhiều năm trước, đã từng tự hào vì tấm giấy báo đỗ đại học.
Bạn đang xem: Đại học không phải con đường duy nhất
Hoặc một viễn cảnh khác, các "trạng nguyên" lại "vinh quy bái tổ", nhưng không giống với thời phong kiến, "trạng nguyên" bây giờ chẳng những không có đất, không có nhà mà còn phải "trở về với dòng máng lợn cũ", tiếp tục cuộc sống và bỏ đi khát vọng đổi đời.
Chưa kể, nếu chọn không đúng trường, điều này bi kịch hơn việc ko học/trượt đại học rất nhiều. Thực tế cho thấy, một bộ phận không nhỏ giới trẻ hiện nay chọn ngành theo xu hướng, hoặc theo bé đường đã được vạch sẵn của gia đình. Lúc bản vấp ngã chưa đủ lớn, không thể trả lời cho câu hỏi "Tôi là ai?", "Tôi cần gì?", "Tôi có thể có tác dụng gì?", ta dễ dàng đánh mất chiếc tôi và "sống bằng chiếc đầu của người khác".
Nên nhớ rằng, "cẩu thả vào bất cứ nghề nghiệp nào cũng là bất lương." (Nam Cao). Và nếu như chọn không đúng nghề, dễ gì người ta yêu cùng hết mình cẩn trọng với nó được. Tuổi mười tám, chúng ta được phép sai lầm, nhưng không phải sai lầm làm sao cũng dễ dàng sửa chữa.
Dĩ nhiên, chúng ta không ở đây để than vãn, đổ lỗi hay trách móc những trường đại học. Họ ở đây để thống nhất với nhau rằng, trường đại học không thể cố đổi (hoàn toàn) cuộc đời ta. Đại học – suy mang lại cùng cũng chỉ là một nhỏ đường. Mà thành công thì ko giới hạn hướng rẽ.
Havard, Yale, Cambridge xuất xắc Oxford không tạo ra những Bill Gates, Mark Zuckerberg giỏi bất kì một vĩ nhân nào. Thành công cần nhiều yếu tố hơn là điểm số giỏi thậm chí IQ. Nó bắt nguồn từ đam mê, phạt triển bằng tài năng, cứng cáp nhờ học hỏi với vụt sáng khi tất cả cơ hội.
Đại học ko dạy mang lại bạn đam mê – và dĩ nhiên, không có ai có thể dạy chúng ta điều này. Họ sống trong một xã hội cùng bị ràng buộc bởi những mối quan hệ, nhưng suy mang lại cùng, mỗi người đều là một thế giới riêng. Ta độc lập với khác biệt. Ta bao gồm bản ngã cá thể và đam mê của riêng biệt mình. Nhưng không phải ai cũng cũng gồm thể tìm kiếm thấy nó. Đừng lầm tưởng đại học sẽ góp bạn trả lời câu hỏi "Tôi là ai", vì chưng chỉ có thiết yếu bạn mới tất cả thể đi tìm được lời giải đáp.
Đại học không dạy mang lại bạn đam mê – với dĩ nhiên, không một ai có thể dạy chúng ta điều này. Đừng lầm tưởng đại học sẽ góp bạn trả lời câu hỏi "Tôi là ai", bởi chỉ có thiết yếu bạn mới tất cả thể đi kiếm tìm được lời giải đáp.
Các danh nhân thế giới cũng từng mắc vào bi kịch này. Kiến trúc sư nổi tiếng của Nhật Bản Ando Tada từng từ bỏ việc học và phải sống bằng đủ loại nghề lao động bộ hạ nặng nhọc như tài xế, thợ mộc, bồi bàn,… Cuối cùng, ông search thấy niềm đam mê và khả năng kiến trúc của bản thân và thành công xuất sắc với nó. Chưa định nghĩa được bản thân mình không đáng sợ. Đáng sợ hơn là khi bạn không dám định nghĩa, không dám sống một giải pháp trọn vẹn.
Năm 19 tuổi, Steve Jobs bỏ học đại học để đi học một lớp thư pháp. Đây là một quyết định mang ý nghĩa chất số phận bởi nó nằm ở thời điểm nhạy cảm nhất trong cuộc đời ông: Chọn đại học tuyệt lớp dạy viết? Cuối cùng, ông để tình yêu cái đẹp dẫn dắt mình.
Chính niềm say mê vẻ đẹp hoàn toàn không thực dụng đó đã có đến sự thành công xuất sắc của Steve Jobs sau này. Nó khiến những sản phẩm của Steve Jobs ko chỉ tiện ích hơn nữa mang vẻ đẹp tao nhã, sành điệu nhưng tinh tế. Cội nguồn nâng cao mang lại thành công cho Apple chính là tình yêu chiếc đẹp. Đam mê đã mở lối đến sáng tạo và thành công xuất sắc theo ngay sau đó.
"Hãy đến tôi một điểm tựa, tôi sẽ nhấc bổng quả đất lên." (Acsimet) Bất cứ trường đại học nào cũng chỉ đóng vai trò như một bước đệm. Điểm tựa quan lại trọng nhất vẫn là bản thân mỗi bọn chúng ta. Tất cả bước đệm vững chắc là điều may mắn, nhưng thành công vẫn tất cả thể đến nếu vào tay bạn đã tất cả thứ quan liêu trọng nhất: đam mê, ý chí cùng nghị lực.
Không gồm trường đại học đào tạo vĩ nhân, đồng thời cũng ko ở đâu dạy bạn trở đề xuất chăm chỉ. Lười biếng là chướng ngại vật lớn nhất trên hành trình dài ước mơ của mỗi người.
Xem thêm: Cha Đẻ Thế Vận Hội Olympic Hiện Đại Là Ai? Cha Đẻ Của Thế Vận Hội Olympic Hiện Đại Là Ai
Nó làm cho ta trì trệ, bỏ qua những cơ hội và cứ mãi giậm chân tại chỗ. Có những bạn trẻ sau 12 năm đèn sách miệt mài đã nảy sinh ra trung tâm lí xả hơi lúc vào đại học, thiết yếu sự thỏa mãn không đến đúng thời điểm sẽ chặn đường bạn, biến việc học đại học của bạn trở yêu cầu vô nghĩa nếu nó dĩ nhiên ước vọng đổi đời.Danh tính một bé người ko được xác định qua tấm bằng đại học nhưng mà anh ta có. Ở tuổi 18, họ có quyền vấp ngã, gồm quyền không nên lầm và có quyền làm cho lại. Thời gian mới là câu trả lời quan liêu trọng nhất cho thành công.
Hạnh phúc là khi ta được là chính ta, được làm cho những điều bản thân ao ước muốn, được phân chia sẻ và nhận yêu thương thương. Điều này có ở khắp mọi nơi. Daniel Martin Klein từng dẫn trong một cuốn sách triết học của ông: "Hạnh phúc giống như một mẫu đuôi. Họ không thể nhìn thấy nó nhưng nó lại luôn luôn ở đằng sau chúng ta".
Bất cứ ai cũng gồm thể hạnh phúc và bao gồm quyền được hạnh phúc, kể cả khi bạn không phải là sinh viên một trường đại học danh tiếng. Cuộc đời giống như một vòng xoay xe đạp, muốn đi xa, chúng ta phải tất cả những giờ nghỉ để bảo dưỡng, cầm cố đổi.
Đôi khi trượt đại học lại mở ra cho bạn những cơ hội không giống – cơ hội để trao đi yêu thương thương, cơ hội để thấu hiểu và trân trọng những điều bình dị bao quanh mình. Đó cũng là một biện pháp để học tập với để biết trân trọng cuộc sống hơn.
Trượt đại học gồm thể là một thất bại. Nhưng thất bại luôn luôn có tính chất thời điểm, ko phải mãi mãi. Bao gồm hai phương pháp để đương đầu: Hoặc tiếp tục đứng lên để khẳng định giá bán trị bản thân, hoặc tiếp tục nằm đó, than vãn, ủ dột, ngán chường.
"Bỏ cuộc chắc chắn là phương pháp duy nhất để thất bại" (Gena Showalter). Thất bại chỉ thực sự đến khi ta lựa chọn phương án số hai. Đó là sự thỏa hiệp trước số phận, thỏa hiệp trước rủi ro, cùng quan trọng nhất là thỏa hiệp trước thiết yếu mình. Đây mới là thất bại nặng nề nhất, đau đớn nhất và khó sửa chữa nhất. Nó tạo ra bức tường vô hình giam giữ ta với chặn mọi lối thành công của những ai sơ sẩy rơi vào bẫy.
Thất bại là bước đệm vững chắc cho thành công – nếu ta dũng cảm cho khách hàng cơ hội thứ hai với hết bản thân với nó. Không người nào trong cuộc đời lại chưa một lần vấp ngã. Lúc một cánh cửa đóng lại, ắt sẽ tất cả một cánh cửa khác mở ra nếu bạn đủ tỉnh hãng apple để search thấy tay nắm cửa. Thất bại cho ta nhiều thứ: ghê nghiệm, sự cứng cỏi với trưởng thành. Cuộc sống vẫn tiếp diễn và người thắng là người tất cả thể đi tới cuối cùng.
Vì cuộc đời tất cả nhiều lựa chọn, hãy chọn niềm vui.
Dĩ nhiên, nói thì dễ, phải ở trong cú sốc năm 18 tuổi này thì mới gồm thể cảm nhận hết nỗi buồn, sự xấu hổ và tổn thương. Trước khi là người viết ra những dòng này, tôi cũng là một người trẻ - tuổi 18 đầy nhiệt huyết, mơ mộng và chênh vênh giữa cuộc đời. Mặc dù không thể vào một trường đại học như ý nguyện, nhưng tôi biết bản thân là ai, muốn gì và bao gồm thể có tác dụng gì. Không có bất kì ai có thể tiêu diệt đam mê ngoài thiết yếu bạn. Tất cả thể nhỏ đường phía trước sẽ cạnh tranh khăn hơn, nhiều rào cản hơn, nhưng gồm hề gì lúc ta dám dấn thân với cất bước.
Đừng nản lòng lúc người khác cười cợt trước cú xẻ của bạn. Ánh mắt với miệng lưỡi của những kẻ thích dèm pha luôn luôn có giá chỉ trị âm. Điều đề xuất ghi nhớ là những lời an ủi chân thành, những lời khuyên cùng định hướng tương lai. Người hiểu biết sẽ nói: "Điều tôi muốn biết trước tiên ko phải là bạn đã thất bại ra làm sao mà là bạn đã chấp nhận nó như thế nào". Khi bạn thành công, mọi thất bại trước đó sẽ được xem như là bài học.
"Con người có mặt không phải để mất đi mà lại là để in dấu bên trên mặt đất cùng in dấu trong trái tim người khác". Không phải ai cũng tất cả thể trở thành những vĩ nhân, nhưng trở buộc phải vĩ đại trong mắt chính mình và người thân, bạn bè cùng một điều ta tất cả thể làm được.