RSS
» » Em hãy so sánh đoạn thơ bên dưới đây. Bi thương trông cửa ngõ bể chiều hôm Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa?
Em hãy đối chiếu đoạn thơ bên dưới đây. ảm đạm trông cửa bể chiều hôm Thuyền ai lấp ló cánh buồm xa xa?
Những tưởng cánh đồng cỏ đang tươi non, vẫn bừng tuôn nhựa sống, nào ngờ, cỏ cũng rầu rĩ, héo hon! hợp lý cỏ đang ngóng đợi phép nhiệm màu của các cơn mưa để sớm quá qua mùa nắng hạn bởi vì thiên nhiên khắt khe gây ra? cỏ úa tàn, sầu não tốt đó đó là nỗi lòng Kiều? từ láy “dầu dầu” cùng phép nhân hóa “nội cỏ dầu dầu” sẽ tô đậm và tăng cấp nỗi bơ vơ, đau buồn của bạn nữ Kiều.
Bạn đang xem: Hoa trôi man mác biết là về đâu
Em hãy phân tích đoạn thơ dưới đây.
Buồn trông cửa bể chiều hôm
Thuyền ai thập thò cánh buồm xa xa?
Buồn trông ngọn nước new sa
Hoa trôi man mác biết là về đâu?
Buồn trông nội cỏ dầu dầu,
Chân mây mặt đất một màu xanh xanh.
Buồn trông gió cuốn phương diện duềnh,
Ầm ầm giờ đồng hồ sóng kêu quanh ghế ngồi.
(Nguyễn Du - Truyện Kiều)
trích đoạn kiểu ở lầu dừng Bích) ,
BÀI LÀM
Tiếng thơ ai động đất trời
Nghe như giang sơn vọng lời nghìn thu
Nghìn năm tiếp theo nhớ Nguyễn Du
Tiếng yêu đương như tiếng bà bầu ru đều ngày
(Tố Hữu - Kính gửi cầm Nguyễn Du)
Phải! giờ đồng hồ thơ “ai đụng đất trời” ấy đó là một nỗi sầu, một nỗi đau không lúc nào nhạt phai theo năm tháng của chiếc sông thời hạn đều đặn chảy. Nhắc đến Truyện Kiều - siêu phẩm của đại thi hào dân tộc Nguyễn Du - cũng là nhắc tới “tiếng thương”, giờ kêu không chỉ có cho “phận lũ bà” bên cạnh đó cho đa số kiếp bất hạnh, chưa hẳn cho một đời mà cho tới “nghìn năm sau” và mang lại “muôn đời”. Cùng khi phát âm trích đoạn Kiều ngơi nghỉ lầu ngưng Bích, những độc giả không thể phòng được loại lệ trước thảm kịch hết mức độ xót xa của cuộc sống Kiều:
Buồn trông cửa bể chiều hôm
Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa?
Buồn trông ngọn nước bắt đầu sa
Hoa trôi man mác biết là về đâu?
Buồn trông nội cỏ dầu dầu,
Chân mây mặt đất một màu xanh lá cây xanh.
Buồn trông gió cuốn mặt duềnh,
Ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi.
(Nguyễn Du - Truyện Kiều)
trích đoạn Kiều ở lẩu ngưng Bích)
Tám câu thơ tả cảnh ngụ tình thành công xuất sắc trên phía trên được trích tự câu 1047 đến 1054 trong Truyện Kiều.
Sau cơn tai trở thành lớn, không đành lòng để gia đình tan nát, Thúy Kiều đề nghị gạt nước mắt dựa vào cậy Thúy Vân nỗ lực mình duy trì trọn lời nguyện ước với đàn ông Kim, để chị em bán mình đem tiền cứu thân phụ và em thoát khỏi nanh vuốt của đàn lang sói. Thúy Kiều bị Mã Giám Sinh “Vốn là 1 trong những đứa phong tình đang quen” báo cáo là cưới Kiều về làm vk nhưng kì thực gã đã sở hữu Kiều lấy về siêu thị thanh lâu sinh sống Lâm Tri của gã cùng với mụ Tú Bà chung lưng mở nhằm tiếp khách hàng làng chơi. Phần bị gã chúng ta Mã lừa dối và làm cho nhục, lại biết mình bị đầy vào chốn lầu xanh, nhân lúc mụ Tú Bà sắp tới sân vào tấn công đập nữ giới để ra uy, Thúy Kiều rút ngay bé dao sẽ thủsẵn tự trước ra để quyên sinh tuy vậy không chết. Hại Thúy Kiều liều mình thì bao nhiêu, vốn liếng của mụ “đi đời công ty ma”, Tú Bà đành phải âu yếm thuốc thang cho phụ nữ và dỗ dành nàng ra sống lầu ngưng Bích, chờ cơ hội để triển khai những thủ đoạn mới. Trên đây, Thúy Kiều ảm đạm nhớ tín đồ yêu, nhớ cha mẹ, trong cảnh sầu thương, ai oán tủi, bạn nữ cô đơn, bé nhỏ trước form cảnh thiên nhiên mênh mông:
Buồn trông cửa ngõ bể chiều hôm
Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa?
Trong thi ca, chiều tối thường khơi gợi nỗi buồn từ cõi sâu hun hút trong lòng hồn bé người, độc nhất là những con tín đồ hay domain authority sầu, nhiều cảm như Thúy Kiều. Cảnh “cửa bể chiều hôm” sáng chóe và thi vị tuy nhiên cũng có nặng tâm trạng bi hùng của nàng Kiều, do lẽ:
Cảnh như thế nào cảnh chẳng treo sầu
Người bi thảm cảnh bao gồm vui đâu bao giờ?
Nhìn cánh buồm lúc ẩn, khi hiện giữa đại dương khơi mênh mông, xa vắng, 1-1 côi, Kiều ghi nhớ thương quê nhà và mái ấm gia đình da diết. Chắc chắc hẳn rằng giờ này, vương vãi Ông, vương Bà, vương Quan, Thúy Vân vẫn trông ngóng tin nàng. Và tình nhân của nàng, quý ông Kim, chắc hẳn rằng sẽ ghi nhớ thương, nhức khổ, chờ muốn nàng nhiều lắm. Thật bẽ bàng thay! bát rượu thề nguyền thuộc lòng, thuộc dạ cùng với nhau bắt đầu hôm nào tất cả “Vầng trăng vằng vặc thân trời” sáng sủa soi, bệnh giám, ráng mà phút giây bỗng li tán đôi đứa đôi nơi.
Xem thêm: Website Trường Đại Học Công Nghiệp Tp Hcm, Trường Đh Công Nghiệp Tp
Các trường đoản cú láy “thấp thoáng”, “xa xa” và câu hỏi tu từ trong câu “Thuyền ai thập thò cánh buồm xa xa?” gồm sức gợi tả, gợi cảm mãnh liệt. Phi thuyền đi xa rồi cũng có thể có ngày quay trở lại với bến. Còn Kiều biết ngày nào bắt đầu được đoàn viên với gia đình?
Cánh buồm tiến dần vào vô cực, Kiều lặng bi tráng nhìn “ngọn nước bắt đầu sa”.
Buồn trông ngọn nước bắt đầu sa
Hoa trôi man mác biết là về đâu?
“Ngọn nước new sa” là 1 hình ảnh tình cờ ập lệ đôi mắt trong như làn nước mùa thu của nàng. Nước sa là thời gian thủy triều vẫn xuống cấp tốc và ở đầy đủ dòng sông, nước vẫn chảy ra biển cả khơi bao la. Chú ý cánh hoa trôi lênh đênh thân dòng, lòng thiếu nữ chợt kéo lên nỗi bi ai “man mác”. Từ bỏ láy “man mác” được bên thơ cần sử dụng rất tài tình trong phép nhân hóa “hoa trôi man mác” phối hợp với câu hỏi tu từ “Hoa trôi man mác biết là về đâu?”. Hoa là loại sinh đồ vật vô tri, vô giác, chuyên tỏa dung nhan khoe hương làm đẹp cho đời cơ mà khi nát nhụy, phai hương thơm rồi buộc phải chịu cảnh gió dập sóng dồi còn biết buồn, huống chi nữ giới Kiều tài sắc, nết na vẹn toàn? ảnh hưởng đến thời gian trước, vẫn độ tuổi xuân thì mơn mởn, sống trong cảnh “Êm đềm trướng rủ màn che”, và hoàn cảnh hiện tại, thiếu nữ xót xa, tung nát cả cõi lòng. Số kiếp hoa trôi bèo dạt của nàng băn khoăn rồi đang đi đâu? về đâu? Chao ôi! Cũng một kiếp fan mà biết mây nổi trôi?!
Kiều chú ý ra biển khơi mịt mùng rồi lại trông vào khu đất liền:
Buồn trông nội cỏ dầu dầu,
Chân mây mặt khu đất một màu xanh xanh.
Những tưởng cánh đồng cỏ đang tươi non, đang bừng tuôn vật liệu nhựa sống, nào ngờ, cỏ cũng rầu rĩ, héo hon! hợp lí cỏ vẫn ngóng hóng phép nhiệm màu của không ít cơn mưa để sớm thừa qua mùa nắng nóng hạn bởi vì thiên nhiên khắc nghiệt gây ra? cỏ úa tàn, sầu não xuất xắc đó đó là nỗi lòng Kiều? từ láy “dầu dầu” với phép nhân hóa “nội cỏ dầu dầu” sẽ tô đậm và upgrade nỗi bơ vơ, gian truân của phụ nữ Kiều.
Riêng số tự “một” trong nhiều từ “một màu” và từ láy hoàn toàn “xanhxanh” vừa có công dụng nhấn mạnh bạo sự mịt mùng của đời Kiều, vừa gợi tả sự hiu quạnh, vắng vẻ cho lạnh bạn của khoảng không gian mông mênh, cô liêu. Ngoài ra bóng chiều vẫn xuống dần, hoàng hôn sắp tới xuống xung quanh biển, hoàng hôn sắp tới trùm lấy cuộc đời Kiều để liên tục vùi hoa dập liễu, nhằm “Làm cho, mang đến hại, mang đến tàn, mang lại cân”. Ôi! Kiều sợ làm sao cái cảnh “Nay hoàng hôn đã lại mai hôn hoàng” ấy!
Kiều quan sát ra vùng biển khơi trước mặt:
Buồn trông gió cuốn mặt duềnh,
Ầm ầm tiếng sóng kêu xung quanh ghế ngồi.
Kìa! phần đa cơn gió kinh hoàng đang nổi lên thân hoàng hôn. “Gió cuốn khía cạnh duềnh” xuất xắc gió đang chầu chực để cuốn Kiều đưa vào bểkhổ của địa ngục trần gian? mẫu “ghế ngồi” của thiếu phụ nào đã làm được yên. Giờ sóng “ầm ầm” sẽ gào thét liên hồi đưa nữ giới trở về thực tế với khiếp sợ kinh hoàng. Trường đoản cú láy trọn vẹn “ầm ầm” với phép đổi biệt lập tự cú pháp trong câu “Ầm ầm giờ đồng hồ sóng kêu quanh ghế ngồi” kết hợp với điệp ngữ “buồn trông”, được lặp đi tái diễn đến tư lần làm việc tám câu thơ có tác dụng dự báo những tai ương sắp sửa giáng xuống cuộc sống của Kiều vào tương lai.
Ngoài ra, đoạn thơ bên trên còn thực hiện phép tuy nhiên hành rất bằng vận đểlàm phương tiện links câu một bí quyết chặt chẽ. Kề bên phép điệp hay thấy như vẫn nói, đoạn thơ còn ẩn chứa một phép điệp cấu trúc cú pháp cực kì điêu luyện. Nếu như câu lục nói tới thiên nhiên thì câu bát nói đến thân phận đàn bà Kiều.
Mặt khác, bằng ngôn từ độc thoại tinh xảo, bằng ngữ điệu văn học chữ thời xưa trang nhã, bằng ngữ điệu văn học tập dân gian trong sáng, kỹ năng Nguyễn Du vừa mô tả được ngoại cảnh một biện pháp tinh tế, chính xác, chân thực vừa miêu tả được trung ương cảnh nhiều dạng, phức tạp nội tâmcủa nhân vật dụng Thúy Kiều. Vào chiều sâu của lời thơ, ý thơ, trong nỗi bi tráng của Thúy Kiều, bọn họ lại cảm được một giờ kêu cho đứt ruột, một lời tố cáo đanh thép loại xã hội phong con kiến bất công, phi nghĩa, bẩn thỉu nhớp đã giật đoạt quyền sống, quvền hạnh phúc của nhỏ người, đã xô đẩy con fan vào ngõ cụt ko lối thoát, vào tối tối bát ngát của cuộc đời.
Nhìn chung, cái bi thảm của đoạn thơ là: “Cái bi thảm có sức thúc đẩy con tín đồ biết yêu thương thương với căm giận” (GS.TS Nguyễn Sĩ Cẩn). Nhưng cảm giác chủ đạo của đoạn thơ không bắt đầu từ sự yêu thích, diễn tả phong cảnh vạn vật thiên nhiên mà xuất phát từ tấm lòng ngọt ngào vô hạn của đại thi hào Nguyễn Du so với những kiếp hồng nhan bạc mệnh.
Tóm lại, tám câu thơ trích trong đoạn Kiều sống lầu ngưng Bích là 1 bức tranh trung ương tình đầy xúc động. Qua đoạn thơ, họ thấy Nguyễn Du vừa là một thiên tài về thi ca, vừa là 1 nhà hội hoạ kì tài, vừa là 1 trong người gồm “con đôi mắt trông thấu cả sáu cõi, tấm lòng nghĩ suốt cả nghìn đời” (Mộng Liên Đường). Càng nâng niu, quý trọng Truyện Kiều, họ càng căm giận làng hội cũ, càng xót thương mang đến thân phận nàng Kiều: