Bạn đã từng trải qua cảm giác cô đơn trong chính tình yêu thương của mình chưa? riêng biệt tôi, tôi đã hơn một lần trải qua cảm giác ấy. Nói đúng hơn, tôi luôn phải chịu đựng cảm giác ấy khi yêu anh.
Ai đó đã từng nói rằng: vào tình yêu, người làm sao yêu nhiều hơn người ấy chịu nhiều thất bại thiệt. Tôi cảm thấy rất đúng với hoàn cảnh của bản thân hiện tại. Đúng nhưng chưa đủ. Ko kể sự thua thảm thiệt, tôi còn phải đối diện với nỗi cô đơn từ sâu nơi đáy tim, dẫu anh vẫn đang ở đây, vẫn ở cạnh bên tôi ngay lúc này.
Lắm lúc, tôi không tin chính mình. Rốt cuộc thì tôi đã sai ở đâu? tất cả phải vì chưng tôi đã vượt quan tâm, đã xem anh là cả thế giới? hay tại tôi đã quá yêu anh cơ mà quên đi giải pháp tự yêu bản thân mình?
Tôi miệt mài đuổi theo anh trong tình cảm của cả nhị – mà lại lẽ ra anh phải là người nắm tay tôi thuộc đi trên con đường ấy.
Vì tôi không phải kiểu phụ nữ yêu bằng tai, cần dẫu anh bao gồm kiệm lời yêu thương thương với tôi ngay lập tức từ buổi đầu mới yêu, thì tôi vẫn yêu anh, yêu vô cùng. Tôi yêu anh, chấp nhận con người anh, cảm thông và luôn luôn tự mình biện hộ mang đến sự hững hờ vô trung khu của anh, hết lần này đến lần khác.
Thế nhưng, tôi lại quên mất một điều rằng rốt cuộc thì tôi vẫn là phụ nữ, rằng tôi vẫn cần được nghe những lời nói yêu thương thương, vẫn cần được sự chở che từ người đàn ông của bản thân – dù cho là hiếm hoi đi chăng nữa.
Anh mặc định tôi hiểu anh, hiểu tình cảm của anh bắt buộc không bao giờ bày tỏ lòng mình, những cử chỉ âu yếm thân mật cũng trở thành xa xỉ. Thọ dần, tôi hoang mang, tôi không còn dám tin vào cảm nhận của mình nữa. Tuyệt đúng hơn, tôi đã quên dần cảm giác bản thân được anh yêu thương thương.
Tình yêu, đó là chuyện của nhị người, thừa tuyệt thiếu cũng sẽ trở thành bi kịch. Nhưng trớ trêu thay, tôi lại trở thành kẻ đơn phương trong chính tình yêu của mình. Đơn phương quan tâm, đơn phương lo lắng, đơn phương chờ đợi… để rồi những thứ tôi nhận về chỉ là sự hững hờ, lạnh nhạt của người bản thân yêu. Khoảng cách vô hình dung giữa chúng tôi cứ thế càng kéo dài, lâu năm mãi.
Vì anh vô tâm, nên anh mặc nhiên cho rằng cả đời này tôi sẽ mãi đuổi theo anh. Do anh vô tâm, phải anh ko biết tình cảm vào tôi cũng đã dần nhạt phai. Vị anh vô tâm, cần anh chẳng hề giỏi tôi đã mệt mỏi cùng kiệt sức với tình yêu này.
Anh tất cả biết không, tàn nhẫn nhất vào tình yêu ko phải là sự phản bội mà đó là sự vô tâm? Anh tất cả biết không, tình thương sẽ tự chết đi lúc chỉ còn một phía vun bồi?
Và tình thân giữa hai shop chúng tôi cũng đã chết dần chết mòn theo phong cách ấy.
Liệu tất cả một ngày như thế nào đó, anh chợt giật mình nhận ra tôi đã không thể chờ anh, đã không còn quan trung tâm anh như trước kia? Liệu có một ngày nào đó, anh cảm nhận được rằng tôi cũng đang dần rời xa anh – như cái phương pháp anh đẩy tôi ra khỏi cuộc sống của mình?
Mà cũng gồm khi anh chẳng hề nhận ra, vì chưng anh chính là người vô tâm. Thế phải tôi chọn cách dừng lại. Tôi sẽ không đuổi theo anh, cơ mà sẽ tự bước đi trên nhỏ đường của mình.
Dù sao thì tôi cũng cảm ơn anh đã đi cùng tôi một chặng đường, cảm ơn vị những kỷ niệm chúng ta đã từng bao gồm với nhau, dẫu vui giỏi buồn, dẫu khổ đau tốt hạnh phúc. Cảm ơn vị tình yêu nhưng mà anh đã dành cho tôi. Nhưng bên trên tất cả, cảm ơn bởi anh đã dạy tôi phải biết yêu bản thân mình trước tiên.
Tôi vẫn muốn gửi đến anh một lời xin chào từ biệt, lời xin chào với một người tôi đã từng tha thiết yêu thương: "Chào anh nhé, người vô tâm!"