Đề 1: nói cho bố mẹ nghe một chuyện lí thú (hoặc cảm động, hoặc bi quan cười,....) nhưng mà em đã gặp ở ngôi trường

Bài chủng loại 1: nói lại chuyện cảm cồn về một đoàn ca sĩ bị nhiễm chất độc hại da cảm biểu diễn ở ngôi trường em cho các bạn nghe.
Dàn bài
Mở bài: Kể câu chuyện cảm đụng chiều qua cơ mà e tận mắt chứng kiến cho mái ấm gia đình nghe
Thân bài:
Câu chuyện bắt nguồn từ: Đoàn ca nhạc về màn biểu diễn tại trường bộc lộ sự hàm ân thế hệ thân phụ ông.
Những nhân vật bao gồm trong truyện: các ca sĩ bị nhiễm độc hại da cam.
Buổi diễn bắt đầu bằng phần đa lời giới thiệu chân thật và lay đụng lòng tín đồ của chú trưởng đoàn…..tất cả số đông cảm động.
Nhưng buổi biểu hiện lại chẳng có một chút ít gì gợi ra cảnh đau thương mà toàn bộ đều vui vẻ và cháy không còn mình….
Chương trình hấp dẫn tất toàn bộ cơ thể xem, thậm chí là nhiều bạn, trong số đó có cả tôi đã tiến bước sân khấu để bộ quà tặng kèm theo hoa và để cùng hát…..
Kết bài: sau khoản thời gian nghe câu chuyện người nào cũng cảm hễ và dành riêng lời khen ngợi mang đến em. Mẩu chuyện giúp mang lại em hiểu ra nhiều điều bổ ích trong cuộc sống…..
Bài làm
Chiều qua, lúc hồi trống tung trường vừa điểm tôi vội vã đi thẳng về phía bên xe. Trên tuyến đường quen thuộc, đôi bàn chân tôi guồng đông đảo vòng xe mạnh bạo hơn. Tôi đấm đá xe về công ty mà trong trái tim háo hức. Tôi vừa xúc cồn lại vừa thấy vui vui. Tôi mong sao được kể thật cấp tốc cho anh chị nghe mẩu truyện cảm động cơ mà tôi vừa được chứng kiến ở ngôi trường mình.
Chả là để bộc lộ lòng hàm ơn thực sự của các thế hệ con cháu so với sự hy sinh của cha ông, ngôi trường tôi gồm mời một đoàn ca nhạc về trường biểu diễn. Điều nhất là các ca sĩ hồ hết là những người đã cần gánh chịu rất nhiều những di triệu chứng của chất độc hại màu domain authority cam. Bạn thì bị mất đôi chân, bạn thì không con đôi mắt. Đáng thương hơn khi có những người dường như chỉ còn mãi sau một vài thành phần trong nhỏ người. Nỗ lực nhưng tất cả những con bạn ấy sẽ khiến cho tất cả trường shop chúng tôi phải vô cùng khâm phục bởi họ là hầu như tấm gương tuyệt đối về ý chí với sự quyết lâm.
Thú thực, bắt đầu đầu chúng tôi đi coi chỉ vị đứa nào cùng háo hức tò mò. Mặc dù thế khi tấm màn nhung khép lại chương trình trình diễn thì shop chúng tôi đứa nào đứa nấy đều cảm thấy xúc động sâu xa.
Buổi diễn bước đầu bằng phần đa lời giới thiệu chân thật và lay cồn lòng tín đồ của chú trưởng đoàn. Nó ngoài ra là một bài speeker được chuẩn bị kỹ càng trường đoản cú trước. Thế nhưng khi chính những mảnh đời buồn bã kia lên tiếng thì đều người ban đầu rơi nước mắt. Những cái tên, gần như quê quán, những cuộc sống và số đông lý do… tất cả, toàn bộ đều bắt đầu bằng đều ước mơ, số đông khát khao yên bình cùng hạnh phúc. Tuy nhiên chiến tranh đã cướp đi vớ cả. Chiến tranh hung ác đến mức không cho tất cả những ước mơ nhỏ nhoi tốt nhất được hình thành. Mười ca sĩ là mười cảnh tàn tật khác nhau, mười lý do bất hạnh khác nhau. Và tất yếu phía sau mười nhỏ người cần phải cảm thông và chia sẻ ấy còn bao nhiêu tín đồ khác đang ngày đêm ngùi ngùi ôm hầu hết nỗi đau buồn xót xa.
Khác hẳn cùng với màn giới thiệu, buổi biểu hiện lại chẳng có một ít gì gợi ra cảnh đau thương. Không ít và không hề ít bài hát vẫn được màn biểu diễn bởi hồ hết chất giọng khác nhau. Tuy nhiên chúng đều phải có chung một điểm lưu ý đó là đều truyền tụng những ước mơ, lòng bác ái và sự công bằng; ngợi ca những ước mơ và khát khao của tuổi thơ của không ít người đang sinh sống và cả những người dân đã khuất. Chương trình hấp dẫn tất cả người xem, thậm chí còn nhiều bạn, trong những số ấy có cả tôi đã bước tới sân khấu để tặng hoa và để thuộc hát lên phần đa lời ca chia sẻ. Công ty chúng tôi đã khóc, khóc đích thực trong niềm thân ái, vào sự ngọt ngào và mong ước được sẻ chia.
Buổi thuyết trình nằm ngoại trừ sự hình dung của toàn bộ chúng tôi. Nó thực sự khiến chúng tôi bất ngờ và xúc động. Mẩu truyện được tôi kể cho mái ấm gia đình nghe ngay sau khoản thời gian mọi tín đồ dùng chấm dứt cơm trưa. Nhấp một chút nước trà, tía tôi vừa dặn đò vừa vai trung phong sự: "Các bé còn bé dại hiểu được như vậy là rất quý. Ráng nhưng, đều gì các con đã làm là chưa thật to lớn đâu. Các con còn đề nghị làm những việc xuất sắc lành không chỉ có vậy để thường đáp công ơn của rất nhiều người đã hy sinh để đem đến hạnh phúc cho cuộc đời mình”.
Bài chủng loại 2: nhắc cho mẹ nghe chuyện cô giáo Tám đưa đi dạy một trường khác.
Dàn bài
Mở bài: sau khi biết chuyện cô Tám dạy dỗ văn đã gửi trường, em khôn cùng buồn. Sau khoản thời gian về đơn vị em đang vội kể chuyện này cho bà bầu nghe.
Thân bài:
Cô giáo Tám gửi đi, tiết học đó bi thiết bã, không sôi sục như các tiết học trước. Ai cũng nhớ cô giáo
Tả lại hình dáng quen nằm trong của cô mỗi ngày đến trường.
Kể lại gần như lúc cô giảng bài, giải pháp cô ân cần, quan liêu tâm những em học tập sinh. Biện pháp cô đối xử với tất cả người,….
Cô luôn được các em học viên và các bậc cha mẹ quý mến…..
Kể lại kỉ niệm ngày cả lớp âm thầm tổ chức sinh nhật cho cô khiến cho cô cảm động….
Tưởng dường như không được chạm mặt lại cô cơ mà ngày khai trường cô sẽ trở về trường, ai cũng vui sướng và không kìm được giọt nước mắt…..
Cô trò nói chuyện, hỏi thăm và chụp cùng cả nhà những bức hình ảnh để làm kỉ niệm….
Kết luận: Em không kìm chế được cảm xúc nên òa khóc, bà bầu đã dỗ dành và mang đến em phần nhiều lời khuyên nhủ thực sự bổ ích.
Bài làm
Vào một lắp thêm hai đầu tuần, tiết thứ nhất của lớp em là ngày tiết Văn. Cả lớp em ai cũng mong là cô Tám sẽ vẫn dạy bọn chúng em ở môn học này..... Nhưng chắc rằng là không.... Một giáo viên rất lạ bước vào lớp. Cả lớp em sững sờ quan sát cô và tất cả một chúng ta ở phía cuối lớp hỏi: "Cô ơi! thầy giáo của chúng em đâu rồi ạ?" Cô trả lời: "Cô của em đã gửi trường dạy dỗ rồi! Cô ấy sẽ không còn dạy trường này nữa! Từ hôm nay cô sẽ là giáo viên phụ trách môn Văn của các em". Dịp đó, cả lớp khôn cùng buồn! khi về nhà, em chạy ngay vào phòng nói cho người mẹ nghe.
Tiết học tập hôm đó, đùng một phát lại bi thiết bã, không sôi nổi như thời điểm trước. Không còn tiết học, có bạn trong lớp khóc vì đo đắn cô dạy dỗ ở đâu, có tác dụng gì, có vui vẻ như tại chỗ này không... Khôn xiết nhiều câu hỏi đặt ra. Mà lại sẽ không tồn tại câu trả lời.......! người mẹ ơi! Con gồm giác rất nặng nề chịu, mỗi một khi nhớ đến cô, bé lại không kèm được nước mắt!
Cô Văn của con là một trong người nhỏ dại con, tóc dài, uốn khôn xiết đẹp! Cô mặt áo dài cực kỳ xinh! đôi mắt của cô hiền khô như bà tiên. Lúc cô ngồi bên trên ghế đá, bên dưới góc "hoa học trò" cô trọng tâm sự với chúng bé về những mẩu truyện học hành, bạn bè, gia đình....! Cô càng hiền vơi hơn khi gần như lá phượng màu quà rơi nhè nhẹ xuống!
Con nhớ rất nhiều nhớ lúc cô giảng, giọng cô thật nóng áp, vơi dàng, làm cho các bài học rất dễ đi vào lòng tín đồ khác. Khi học xong, cô lại kể hầu hết chuyện cổ tích, hài, xuất xắc là chuyện của cô! Nhưng giờ đây sẽ không còn nghe được giọng nói ấm áp của trước khi nữa! mặc dù cô giáo hiện giờ giảng rất lôi cuốn nhưng cấp thiết làm con quên được cô! bé yêu cô lắm! Cô không tạo nên chúng bé run sơ mỗi một khi làm bài kiểm tra! Cô lại tuyên dương, tán thưởng những bạn có thành tựu học tập tốt! Cô như một người bạn mỗi lúc trò chuyện thuộc con, lại như một người chị em khi bé buồn! Cô đối xử với các cô giáo cũng như học trò khôn cùng tốt, gần gụi và cũng khá được rất những phụ huynh quí mến.
Con còn nhớ vào trong ngày sinh nhật của cô, chúng con góp tiền lại download một cái bánh sinh nhật nho nhỏ, chỉ mong cô vui. Chúng nhỏ còn viết lên bảng đầy đủ câu chúc mừng, vẽ các cái bánh kem, hoa, lá, có các bạn còn vẽ chân dung của cô ấy lên bảng nữa mà lại vẽ xấu lắm! khi biết cô sắp tới lên lớp, chúng bé ra đón cô cùng bịt đôi mắt cô lại! lúc cô bước vào lớp, chống học tối lắm, và đầy đủ cây pháo nho nhỏ dại được thắp lên, chúng nhỏ hát Chúc mừng sinh nhật cô! Cảnh khi ấy thật đẹp, lung linh! lúc đó cô khôn xiết cảm hễ và... Cô đã khóc....những giọt nước mắt hạnh phúc! Cô trò ta còn chụp ảnh và thoa bánh kem vào phương diện nữa! cơ hội đó thiệt vui......nhưng....bây giờ... Sẽ không còn cơ hội nữa!
Vào ngày khai giảng năm học, chúng nhỏ rất buồn, không ai nở nụ cười nào. Nhưng....lúc ấy chúng con thấy được một bóng tín đồ quen thuộc- người mà bọn chúng con thường trông thấy khi giảng bài, trò chuyện......chính là cô..... Cô giáo dạy Văn! Bấy giờ không thể những giọt nước mắt bi đát nữa cầm cố vào sẽ là những niềm vui hạnh phúc khi cô trở lại! Chúng bé ùa ra, ôm cô, mọi giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống! cảm giác thật bất ngờ và hạnh phúc, một cảm xúc mà không có lời văn nào diễn đạt được!
Lúc trước, chúng con cứ ngỡ sẽ không nghe được giọng nói ấm cúng của ngày xưa. Với lúc ấy, chúng bé lại nghe được giọng nói đó, những thắc mắc như "Con gồm khỏe không? bé học cụ nào? gồm quen với cô giáo bắt đầu không?....." không chỉ chúng con, cơ mà những anh chị lớp bự - những người mà chạm mặt cô lâu dài chúng con, cũng ra đón cô với cũng...khóc! Chúng con còn định nâng cô lên tuy nhiên cô không chịu! Sau khi chạm mặt tụi con, cô vào trong và gặp những thầy cô cũ! Thầy cô làm việc trường cũng khá bất ngờ!
Nguyên ngày khai giảng, đột nhiên lại có cảm giác vui vẻ lạ lùng mà cô Tám mang đến! lúc hết lịch trình chúng con lại ra ôm cô! Có chúng ta còn xách cặp góp cô! Cô nhà nhiệm lớp nhỏ còn mang máy ra chụp tụi bé và cô! Khi thủ thỉ với cô thỳ mới biết cô bị điều bước vào trường N.T.T- một ngôi ngôi trường thuộc các loại khá giỏi! kiên cố ngày hôm đó là ngày niềm hạnh phúc nhất của chúng con! Cô còn hứa hẹn là ngày 20/11 cô vẫn về trường để thăm tụi con! Chúng con rất mừng lúc cô nói như thế!
Nhưng cuộc vui nào cũng đều có khi tàn, chúng nhỏ ôm cô như chưa bao giờ ôm - không muốn buông tay ra! sợ cô đi rồi sẽ không còn trở lại nữa! cùng lúc ấy, tín đồ khóc là cô, đều giọt nước mắt yêu thương, không muốn rời xa bọn chúng con! Giot nước mắt lỏng lẻo lăn bên trên má cô, nhưng con không muốn cô khóc! các bạn đã nỗ lực cười khi cô đi! Và.... Cô vẫn đi.... Bóng của cô từ tự mờ dần dần và.... Tắt thở xa trung bình mắt!
Khi kể chấm dứt mẹ em khuyên: "Con đừng bi thương nữa và cũng chớ khóc, ví như cô Tám biết con buồn thì cô tất cả vui không? Thôi, nín đi con! Cô sẽ quay trở lại mà! nhưng cô đi, đâu riêng gì là vị cô muốn đâu! công ty trường điều đi mà! Theo người mẹ biết thì cô con đã dạy trường SD được 17 năm rồi! Đến dịp cô buộc phải đi thôi! bé hãy thông cảm mang lại cô và hãy cố gắng học tập nha con!" Nghe lời mẹ, em không khóc nữa, tuy thế hình bóng của cô sẽ in mãi mãi trong trái tim của em và những bạn! Cô ơi...
Bài chủng loại 3: đề cập lại mẩu chuyện về buổi ca nhạc bất ngờdo một hội bạn khuyết tật ở miền trung biểu diễn cho tía mẹ.
Dàn bài
Mở bài: trình làng câu chuyện cảm động ở trường cho phụ huynh nghe sau khi về nhà.
Thân bài:
Tôi khóc lóc kể lại mẩu chuyện cảm động nhưng mà tôi chạm chán ở trường.
Chuyện từ một trong những buổi ca nhạc bất ngờ do một hội fan khuyết tật ở khu vực miền trung biểu diễn với chủ đề về bạn khuyết tật, đặc biệt là những người bệnh bị nhiễm chất độc hại màu domain authority cam…
Tả lại dáng vẻ của chị MC reviews chương trình
Các ngày tiết mục ca nhạc của các ca sĩ tàn tật nổi lên mang hầu hết thông điệp tươi mới, tràn đầy sức sống….
Một số bạn dành không nhiều phút để trải lòng, để trung khu sự, phân bua khó khăn mà họ đã vượt qua….
Cả ngôi trường trầm xuống cùng trên mỗi khuôn mặt đều bộc lộ sự xúc rượu cồn và cảm phục gần như con bạn ấy….
Buổi ca nhạc xong và những xem xét chợt nhoáng lên vào đầutôi….
Kết luận: Nghe mẩu truyện mẹ vẫn vuốt ve, an ủi và bao hàm lời khuyên có ích dành mang đến tôi.
Bài làm
Mỗi ngày trôi qua đều đem về cho ta những mẩu truyện khác nhau, chuyện vui có, chuyện bi thảm cũng có. Từng ngày, ngôi trường học hầu hết để lại mang lại tôi một câu chuyện. Hôm nay cũng như vậy, chỉ có điều nó chưa hẳn câu chuyện vui nhộn hay vui vẻ làm việc lớp mà là 1 trong câu chuyện cảm động. Tôi chỉ mong sao được về nhà, chia sẻ cùng bố mẹ như thường xuyên ngày.
Căn nhà thân thuộc ở tức thì trước mắt, tôi dắt xe, lễ phép chào hỏi bố mẹ rằng mình đã tới trường về. Dở cơm tối trôi qua yên ổn tĩnh vào ánh chiều muộn, bà mẹ thấy tôi không thủ thỉ nhiều như đầy đủ khi, dìu dịu hỏi:
- Con có chuyện gì bi ai hay sao mà lại lại vắng lặng thế kia?
Nghe giọng nói ấm áp của mẹ, tôi tức thời nhào vào lòng mẹ, vừa khóc vừa mếu máo kể lại câu chuyện cảm động nhưng tôi gặp mặt ở trường.
Hôm nay trường học bất thần tổ chức một buổi ca nhạc vị một hội fan khuyết tật ở miền trung biểu diễn với chủ đề về bạn khuyết tật, nhất là những người bị bệnh bị nhiễm chất độc màu da cam. Buổi biểu diễn bất thần mà không còn báo trước.
Chúng tôi kéo nhau xuống sảnh xếp ghế, chơi nhau nói rằng không buộc phải học nhì tiết, thừa tốt. Cơ mà khi buổi biểu diễn bắt đầu, nhìn tín đồ dẫn chương trình là một trong những chị gái, khuôn mặt xinh đẹp mà lại dáng fan thấp bé như một đứa con nít và nhì tay thì ngắn ngủn, cửa hàng chúng tôi chợt yên lặng. Trước tiên tiên, tôi được gặp gỡ những fan sinh ra đã rủi ro mắn như họ.
Chị ấy giới thiệu mình thương hiệu Ngọc Anh, dù cơ thể khuyết thiếu, chị vẫn tự tín mỉm cười và dẫn công tác như một MC chăm nghiệp. Các tiết mục âm nhạc lần lượt được trình diễn bởi từng người, từng đội trong đoàn. Họ đầy đủ là đều người cơ thể bị khuyết thiếu hụt phần này phần kia, thoạt chú ý xấu xí và cực kỳ tội nghiệp. Mỗi bài bác hát họ biểu diễn đều là những bài bác hát nhắm đến cuộc sống, tràn trề niềm tin với hi vọng, khát vọng sống.
Thỉnh thoảng họ sẽ cần sử dụng ít phút, nhờ cất hộ lời nhắn đến chúng tôi, kể một mẩu chuyện về giai đoạn khó khăn mà phiên bản thân đã thử qua, thậm chị sự hất hủi của gia đình, sự xa lánh của một vài thành phía bên trong xã hội. Nhưng mà họ ko tỏ vẻ thất vọng, tuyệt vọng và chán nản mà mỉm cười nhẹ nhõm, động viên và truyền cồn lực cho chúng tôi. Tôi vẫn ghi nhớ mãi tiếng nói của một đứa bé xíu còn nhỏ dại tuổi hơn tất cả học viên trường tôi, bị cụt tay với hai mắt thì không nhìn thấy được. Nhỏ xíu hát bài bác hát “Đứa bé” đầy thực bụng và cảm hễ rồi phía về hàng trăm ngàn học sinh, nói:
- Em khôn cùng ngưỡng mộ những anh chị, dù em không bắt gặp nhưng em suy nghĩ các anh chị ở đây có lẽ rằng đều hạnh phúc. Các các bạn được tới trường này, có bạn bè, thầy cô với có cha mẹ yêu mến nữa. Các cả nhà phải trân trọng bởi những sản phẩm công nghệ đó rất quý giá.
Nghe nhỏ nhắn nói xong, không hề ít người sẽ khóc, yêu thương cậu bé xíu bất hạnh, sinh ra đã không nơi nương tựa, với khóc vày cảm thấy mình thật may mắn. Tôi đã và đang khóc, khóc bởi lần trước tiên tôi thực sự cảm giác được bạn dạng thân hạnh phúc như thế nào. Nghĩ lại nhiều lần tỏ ra giận dữ trước sự thân mật của cha mẹ mà ân hận.
Buổi biểu diễn mau lẹ đi đến kết quả cuối cùng thúc, cả đoàn diễn viên không chuyên nghiệp, không trả hảo, không có vẻ ngoại trừ hào thoáng như nghệ sĩ trên tv mà với trong mình nghị lực với sức hút rộng người chào tạm biệt chúng tôi. Họ thiếu hụt nhiều thứ tuy nhiên lại mang đến cho người vốn đủ đầy hơn công ty chúng tôi những điều quý giá mà shop chúng tôi không dễ ợt nhận ra. Họ xấu số nhưng ngược lại sống tất cả ý chí và mong muốn hơn đều người bình thường chúng tôi
Cả nhì tiết học tập sau đó, lớp bọn chúng tôi người nào cũng còn vấn vương xúc cảm trong buổi biểu diễn, ánh mắt nhiều chúng ta còn đỏ hoe. Chỉ vào chốc lát, bọn chúng tôi bên cạnh đó hiểu ra không ít chuyện.
Nghe hết mẩu truyện tôi kể, cha mẹ cũng im lặng một lát, thanh thanh vuốt tóc tôi, mẹ vỗ về an ủi, âm thầm thở dài. Mẩu chuyện cảm động từ bây giờ có lẽ đang còn theo tôi đến mãi trong tương lai nữa, nhắc nhở tôi sống vươn lên, biết cố gắng và biết trân trọng, “sống như các đóa hoa...”