Soạn bài Kể chuyện: Búp bê của ai? trang 138 SGK tiếng Việt 4 tập 1. Câu 2. đề cập lại mẩu chuyện Búp bê của người nào bằng lời đề cập của búp bê.
Bạn đang xem: Kể chuyện: búp bê của ai trang 138 sgk tiếng việt 4 tập 1
Kể chuyện: Búp bê của ai? trang 138 SGK giờ đồng hồ Việt 4 tập 1
Câu 1. phụ thuộc lời nói của cô giáo (thầy giáo), em hãy tìm kiếm lời thuyết minh cho những tranh dưới đây:
Trả lời:
- Tranh 1: Búp bê bị bỏ quên trên nóc tủ cùng rất đồ chơi khác.
- Tranh 2: Mùa đông không có váy áo, búp bê bị rét cóng tủi thân khóc.
- Tranh 3: Đêm tối búp bê bỏ cô chủ đi ra phố.
- Tranh 4: Một cô bé nhỏ tốt bụng nhận thấy búp bê phía bên trong đống lá khô.
- Tranh 5: Cô bé bỏng may áo mới cho búp bê.
- Tranh 6: Búp bê sống niềm hạnh phúc trong tình thân thương của cô nhà mới.
Búp bê của ai?
1. Nga là cô bé ham nghịch và chóng chán. đi dạo hè, Nga đòi bằng được bà mẹ mua đến một con búp bê khá đẹp. Nhưng đùa được không nhiều lâu Nga đã bỏ mặc búp bê trên nóc tủ cùng với những đồ chơi khác cho lớp bụi bám.
Trời trở rét, búp bê chỉ tất cả độc độc nhất một dòng quần lót. Bộ váy của búp bê đã biết thành Nga nghịch lột ra, quăng quật đi đâu ko rõ. Một đêm, lạnh lẽo quá, búp bê khóc thút thít. Chị Lật Đật tròn xoay vẫn ngủ, tỉnh giấc dậy hỏi:
- Sao em khóc?
- Em không có áo quần. Em giá buốt lắm. Còn chị, may nhưng mũ áo gắn sát với tín đồ nên chị Nga không dỡ ra được.
- Cô ấy tệ thiệt - Chị Lật Đật chép miệng - Cô ta bắt bầy mình có tác dụng trò vui, nhưng mà chẳng lúc nào chú ý tới bọn chúng mình.
Búp bê nức nở:
- Em không thích sống với chị ấy nữa. Em đi đây.
2. Nói đoạn, búp bê tụt xuống khỏi tủ, tìm cách leo lên tường, chui qua lỗ thông hơi trên cửa ngõ ra vào, nhảy đầm ra phố. Chị Lật Đật gọi lại thế nào thì cũng không được. Chị hotline Nga. Nhưng Nga vẫn ngủ vùi vào chăn. Chị Lật Đật nuối tiếc rằng bản thân tròn xoay, không có chân. Nếu có, chị cũng sẽ bỏ đi nốt.
Xem thêm: 【Download】 Tải Ghost Win 7 64Bit Full Driver, Bản Ghost Win 7 Ultimate 64/32 Bit Full Driver
Sáng hôm sau, bảy tiếng hơn, Nga new thức dậy. Chú ý về phía tủ thấy trống trơn. Nga kêu rầm lên: “Ai rước búp bê của bé rồi?” bà bầu bảo Nga hãy cần cù tìm búp bê ở góc cạnh tủ, vào gầm giường. Nga miễn cưỡng làm theo. Tuy thế còn tìm đâu ra búp bê nữa!
3. Đêm hôm trước, bay được ra phía bên ngoài búp bê vui vẻ quá, chạy một mạch thanh lịch phố bên. Dẫu vậy đêm tối, trời lạnh, thiết yếu đi tiếp được, búp bê phải tìm đến một cội cây to, chui vào đống lá khô ai đó đã quét vun lại nhằm trốn rét. Sáng sủa hôm sau, bao gồm một cô nhỏ xíu đi ngang qua nom thấy búp bê trong đụn lá, reo lên:
- Ôi con búp bê xinh quá, ai quăng quật đi cụ này, hoài của.
Hỏi mấy công ty xung quanh không người nào nhận, cô bé nhỏ ôm búp bê về, lau rửa cẩn thận. Cô bảo:
- Búp bê sao không tồn tại áo? Tội nghiệp, chị sẽ may váy áo cho em.
Thế rồi, ngay tối đó, cô bé nhỏ hí hoáy giảm may cho búp bê một bộ váy áo rất đẹp. Rồi cô ôm cả búp bê đi ngủ. Trong vòng tay chăm lo của cô, dưới chăn len ấm áp, búp bê khôn xiết sung sướng. Nó thỏ thẻ bên tai cô bé đang gặp ác mộng trong giấc ngủ:
- Chị ơi. Em mong muốn ở với chị trong cả đời.
Câu 2. nhắc lại mẩu truyện bằng lời nhắc của búp bê.
Trả lời:
Tôi là búp bê nhỏ. Bây chừ tôi đang sinh sống rất hạnh phúc bên cô chủ mới Ngọc Lan của mình. Để dành được hạnh phúc này, tôi đã buộc phải trải qua một đoạn mặt đường khá trắc trở.
Trước đây tôi sinh sống ở thành phố bên cơ với cô công ty Minh Anh. Khi mới tậu tôi từ siêu thị đồ chơi về, cô yêu chiều tôi hết mức. Cô thiết lập cho tôi đầm áo mới, thắt nơ, buộc tóc mang đến tôi hàng ngày. Bao gồm đi đâu cô cũng sở hữu tôi theo. Cuộc sống của tôi dường như trên thiên đường. Thế nhưng những ngày sau đó, tôi rơi xuống vực thẳm của sự bất hạnh. Tôi bị cô chủ bỏ quên trong tủ cùng với nhiều đồ đùa khác. Cô chủ đã bao gồm một chàng trai gấu bông mới. Tôi lại càng tủi thân hơn khi đôi cánh xinh đẹp của tớ trước đây không thể nữa, cô công ty đã bỏ quên chỗ nào trong lúc lấy ra nghịch với cũng chẳng ảm đạm mua đến tôi cỗ khác. Cô vẫn quên hẳn tôi. Tôi rất bi lụy nhưng vẫn nuôi hi vọng một ngày nào kia cô chủ lại dịu dàng tôi. Nhưng hóng mãi, chờ mãi….Cuối thuộc vào một ngày mùa đông giá rét, không chịu được nổi cách đối xử bội bạc của cô chủ, tôi quyết tâm bỏ đi. Hì học tập mãi tôi mới bò xuồng ngoài tủ, chui qua hành lang cửa số ra ngoài. Ra được ngoài nhà, tôi sung sướng chạy một mạch ra phố. Rồi trời càng thời gian cành lạnh cùng tối. Do dự đi đâu, tôi tìm tới một nơi bắt đầu cây ven đường, nằm vùi trong đống lá khô, ngủ.
Sáng hôm sau, lúc ánh khía cạnh trời chiếu thẳng qua lớp lá cây cũng là lúc tôi bừng tỉnh. Đang hì hụi chui thoát khỏi lớp lá thì tôi bắt gặp góc nhìn sáng trong trẻo của một cô nhỏ nhắn mà bấy giờ đó là cô công ty Ngọc Lan của tôi. Thấy tôi tội nghiệp, cô Lan với tôi về nhà tắm rửa sạch mát sẽ. Cô còn góc cạnh may tặng ngay tôi một mẫu váy cực kỳ xinh xắn với đáng yêu. Cô còn khiến cho cho tôi một loại giường nhỏ tuổi ngay cạnh nệm cô để mẹ lúc nào cũng có nhau.
Từ đó đến nay, tôi sống cực kỳ hạnh phúc. Thời điểm nào tôi cũng thầm cảm ơn cô Ngọc Lan – cô công ty đáng yêu, vị ân nhân của tôi.
Câu 3. nhắc phần kết của câu chuyện với tình huống: cô công ty cũ chạm mặt lại búp bê trên tay cô chủ mới.
Trả lời:
Một hôm, cô nhà cũ mang đến chơi bên cô chủ mới (thì ra chúng ta là chúng ta cùng lớp), đúng vào khi búp bê đang được cô chủ new bế trên tay. Cô chủ cũ không phân biệt búp bê của bản thân mình vì búp bê tươi tắn, ăn mặc lộng lẫy khác hẳn ngày trước. Cô cứ nắc nỏm khen búp bê của doanh nghiệp đẹp. Búp bê mừng quá! cụ là tự nay, nó rất có thể yên trung ương sống vui vẻ thuộc cô công ty mới tốt bụng.
Ý nghĩa câu chuyện: phải ghi nhận yêu quý, duy trì gìn trang bị chơi. Đồ nghịch là bạn xuất sắc của mỗi chúng ta, hãy biết quý trọng tình chúng ta đó.