giasuviet.edu.vn > Văn học > nói lại một kỉ niệm thâm thúy của anh (chị) về tình cảm gia đình hoặc tình bạn, tình thầy trò
Đề bài: Kể lại một kỉ niệm sâu sắc của anh (chị) về tình cảm gia đình hoặc tình bạn, tình thầy trò
Đề bài
Trong cuộc đời mọi người chắc hẳn ai cũng đều có fan để yêu thương thương với quý mến tuy vậy đã bao gồm ai từng nghĩ: “Ai là tín đồ mình yêu thương nhất cùng ai là bạn để lại mang đến mình hầu hết kỉ niệm không cầm cố phai mờ?”. Đối với tất cả người có thể người ấy là chúng ta thân, ông bà giỏi anh, chị, em mà lại riêng so với tôi, bạn mà tôi luôn luôn yêu mến và mãi đang yêu là bà mẹ – fan đã trao mang đến tôi cuộc sống.
Bạn đang xem: Kể lại một kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình
Mẹ tôi trong năm này đã gần tứ mươi tuổi. Mọi người vẫn khen bà bầu tôi trẻ với xinh nhưng đôi khi tôi ngay sát mẹ, vai trung phong sự với mẹ, tôi thấy bà mẹ như vẫn già đi nhiều. Đôi mắt bà mẹ ánh lên vẻ ấm áp, trìu mến, bây giờ đã lộ diện nhĩíng vết chân chim. Vầng trán mẹ đã có rất nhiều nếp nhăn. Nổi bật nhất trên khuôn mặt chị em là chiêc mũi cao dọc dừa với đôi môi đỏ. Tôi vẫn còn đấy nhớ như in hầu hết nụ hôn ấm cúng mẹ trao đến khi tôi còn bé. Làn da mẹ mềm mại, white hồng dẫu vậy đã điểm gần như nốt tàn nhang của tuổi bốn mươi. Trước đây, khi tôi còn nhỏ, bà mẹ có làn tóc dài, mượt mà, mái tóc black của bà mẹ như một đoạn của dải của Ngân Hà, black mượt và óng ả. Lúc tôi học lớp Năm, chị em tôi đã thay đổi kiểu tóc, mẹ đã cắt mái tóc dài và ráng vào chính là mái tóc xoăn. Mái đầu ngắn, xoăn, màu nâu đỏ thả bập bềnh trên vai có lẽ rằng hợp cùng với khuôn phương diện trái xoan của mẹ hơn, tuy thế tôi vẫn thích người mẹ để tóc dài như trước.
Tôi còn lưu giữ như in ngày thứ nhất tôi đi học. Tối hôm đó, sau bữa tối, chị em đã có vào chống tôi một bọc quà khôn cùng to. Tôi cứ cho rằng được chị em mua đến đồ chơi hay là 1 bộ lego nhưng tôi hằng muốn muốn. Tôi hào hứng mở quấn quà, thì ra kia toàn là sách, vở, đồ dùng học tập và bao gồm cả một dòng cặp sách in hình anh hùng siêu nhân mà tôi vô cùng thích. Bộ đồng phục vẫn được người mẹ là phẳng phiu. Phần nhiều thứ đã sẵn sàng, tôi rất thích thú đợi cho ngày mai — ngày thứ nhất tôi vội thành nêp cùng được xếp lại tức thì ngắn lao vào lớp Một. Sáng sủa hôm sau, mẹ chăm lo dắt tôi mang đến trường. Tôi vẫn nhớ cảm xúc hồi hộp và khiếp sợ lúc đó, tôi phân vân mình sẽ làm những gì và bản thân sẽ như thế nào khi không có mẹ ngơi nghỉ bên. Tách tay mẹ, tôi phi vào cổng trường, tôi thấy mình thật trơ tráo và lạc lõng. “Cố lên con, rồi con sẽ quen thuộc với cô giáo và các bạn, đừng lo!”. Đi được mấy cách tôi vẫn nghe thấy tiếng bà mẹ ở đằng sau. Tôi vội quay trở lại ôm chị em rồi khóc thiệt to.
Mẹ ôm tôi vào lòng âu yếm: “Con lớn rồi mà, từ bây giờ con sẽ là học sinh lớp Một rồi. Hãy lạc quan lên nào!”. Tôi nghe lời mẹ, vào lớp học. Ngày hôm đó đối với tôi thiệt dài, tôi hết sức nhớ mẹ, chưa lúc nào tôi lại thấy yêu mẹ và cần bà mẹ hơn thời điểm này.
Xem thêm: Flv To Avi Mpeg Wmv 3Gp Mp4 Ipod Converter 5 3 0402 Full Version
Đã tám năm trôi qua tính từ lúc ngày đầu tiên đi học nhưng mà tôi không thể nào quên được hình ảnh thân yêu đương của chị em và những cảm xúc của mình trong mẫu ngày đáng nhớ ấy. Mẹ đã hỗ trợ tôi từ bỏ tin, vững vàng cách những cách đi trước tiên trên tuyến đường tri thức.
Đã gồm lần, tôi thiếu tôn trọng với bà mẹ và tôi lưu giữ mãi nhằm không bao giờ tái phạm nữa. Tôi còn ghi nhớ như in, đó là 1 ngày mưa, khi tôi còn là 1 cậu học viên lớp Sáu. Tôi đi học về với một vẻ mặt bi thiết bã. Bà mẹ rất quan lại tâm, mẹ hỏi han cực kỳ nhiều. Nhưng lại vi quá bực bội nên tôi đã gắt lên với mẹ: “Con ghét bà bầu lắm, người mẹ đừng nói nữa!”. Nói rồi tôi nhảy khóc cùng chạy lên phòng, đóng sập cửa lại. Tôi khóc rất to, mắt vẫn đỏ hoe. Chỉ bởi vì thằng bạn bè hiểu nhầm tôi mà shop chúng tôi cãi nhau to. Một ngày dài hôm nay, tôi không có tâm trí nào mà triệu tập vào bài toán học được nữa với hậu quả là tôi dường như không làm được bài kiểm tra môn Toán. Nghĩ tới những việc đó, đầu óc tôi lại như vạc điên. Tôi nằm bẹp suốt một tiếng đồng hồ. Cảm hứng cô đối chọi và nóng bức khiến tôi tỉnh hãng apple hẳn. Tôi nghĩ cho mẹ, nghĩ đến câu mình vừa nói với mẹ. Trời ơi, tôi đã mắc phải một sai trái lớn! tại sao mình lại có thể nói vô lễ với người luôn yêu thương, quan tâm mình được chứ? Tôi ăn năn lắm! Chỉ vì chưng bị bạn hiểu nhầm mà tôi đang trút giận lên mẹ. Tôi nhảy dậy, định chạy ra phía bên ngoài xin lỗi mẹ thì bà bầu tôi đã mở cửa phòng cách vào. Như đoán được để ý đến của tôi, bà bầu nhìn tôi bằng góc nhìn trìu mến cùng ngồi xuống bên tôi. “Mẹ ơi, con xin lỗi, nhỏ sai rồi!”. Tôi nói trong giờ đồng hồ nấc nghẹn ngào. Chị em nhẹ nhàng vuốt tóc tôi rồi nói thật nhẹ nhàng: “Mẹ cũng có thể có lỗi vì đã không thông cảm và hỏi han con”. Tôi rất hối hận vì vẫn làm bà bầu — fan tôi luôn luôn yêu thương bấy lâu nay, đề nghị buồn. Chủ yếu những khẩu ca nhẹ nhàng, cử chỉ âu yếm của bà mẹ làm tôi thêm day hoàn thành vì lỗi lầm của mình hơn. Tôi vẫn kể cho người mẹ nghe đa số chuyện. Mẹ đã yên ủi và hễ viên khiến cho tôi hào hứng hơn nhiều. Tự lần đó, tôi luôn tự hẹn phải để ý đến kĩ trước khi nói với không được thiết kế mẹ bi đát nữa.
Có phần đa lần tôi bị ốm, bà mẹ đã chăm sóc tôi đến nơi và giành cho tôi tình thân thương nồng ấm để tôi mau ngoài bệnh. đông đảo đêm tôi ôn thi, bà bầu đã thức thuộc tôi, ở bên động viên cùng giúp tôi học.
Với tôi, chị em như một làn mây bịt cho tôi mưa nắng, bà mẹ là ngọn lửa thúc đẩy con tim tôi nhằm vững bước trên đường đời. Mặc dù mai trên đây nếu chị em có thiếu tính thì trong tôi, mẹ luôn luôn sống cùng theo tôi xuyên suốt cuộc đời.