




Bài tập / bài đang cần trả lời
cấp học Đại học cấp cho 3 (Trung học phổ thông) - Lớp 12 - Lớp 11 - Lớp 10 cấp cho 2 (Trung học cơ sở) - Lớp 9 - Lớp 8 - Lớp 7 - Lớp 6 cung cấp 1 (Tiểu học) - Lớp 5 - Lớp 4 - Lớp 3 - Lớp 2 - Lớp 1 trình độ chuyên môn khác Môn họcÂm nhạcMỹ thuậtToán họcVật lýHóa họcNgữ vănTiếng ViệtTiếng AnhĐạo đứcKhoa họcLịch sửĐịa lýSinh họcTin họcLập trìnhCông nghệThể dụcGiáo dục Công dânGiáo dục Quốc phòng - An ninhNgoại ngữ khácXác suất thống kêTài bao gồm tiền tệKhác
Bằng bí quyết nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật thông tin và Điều khoản thực hiện của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính xách tay của bạn, để bảo đảm an toàn, hãy sử dụng hành lang cửa số riêng tứ (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Mỗi khi hè đến, ve kêu trên phần đông tán phượng hồng thắm và cái nóng oi bức trải dài gay gắt trên con đường nhỏ, lòng tôi lại thấy nao nao, nhớ người bạn cũ tía năm trước. Tôi sẽ quen với thân cùng với Nhài trong một mùa hè như thế.
Hè đó tôi được mẹ đưa về quê thăm bà ngoại. Thăm bà thì rất thích, dẫu vậy tôi vẫn ai oán vì chẳng ai đánh các bạn với tôi. Con nít làng trong khi lạnh lùng với trẻ con thành phố vậy. Vừa đặt chân về thôn tôi đã phát hiện cái cây chuối già đầu xã xù xì, yên lìm như cau bao gồm với đứa đàn bà thành phố cạnh tranh ưa. Có lẽ rằng trông tôi cực nhọc ưa thật. Phương diện ỉu xìu, chân lê bước khó nhọc. Tôi bị say xe, lại phải đi bộ từ bến xe cộ về làng, có đến tư cây số chứ không nhiều gì!
Làng vào trưa thật lặng tĩnh, chỉ trừ mấy con chim chích hay se sẻ gì đấy thì cứ khiêu vũ nhót, lích chích luôn luôn mồm, cứ thấy xe trườn chở lúa, chở rơm là lại sà đi ra ngoài đường nhặt hạt thóc rơi vãi. Mấy ngày tiếp đến tôi chỉ phía bên trong nhà, hoặc mắc võng nằm nghịch trong vườn. Có lẽ tôi vẫn qua một mùa hè được bà yêu chiều, nhưng buồn vì không có bạn, giả dụ như không tồn tại một hôm xảy ra một sự kiện xứng đáng nhớ.
Tôi đang nằm ăn uống khế ngọt bên cạnh vườn và hưởng thụ tiếng chim, thì bao gồm một cô bé xíu trạc tuổi tôi và một thằng nhóc nhỏ hơn đến nhà bà tôi và hotline í ới:
— Bà Liễu bao gồm nhà không ạ? Bà ơi! con cháu là Nhài cùng Hòa đây ạ.
Bà tôi đáp, rồi chúng ta nói gì tôi chẳng nghe rõ. Được một cơ hội bà điện thoại tư vấn tôi:
— Cún ơi! con cháu lấy loại rổ bé cho chị em nó mượn này.
Tôi vừa cau bao gồm vì bị làm phiền vừa hơi bực trước bọn nó mà bị điện thoại tư vấn là “Cún” vừa vực dậy đi vào phòng bếp lấy rổ. Tôi ra đang thấy bọn chúng đứng kia rồi. Tôi hơi sẩng: “RỔ đây”. Thằng Hòa có vóc người nhỏ tuổi bé núp sau sườn lưng chị. Còn Nhài bao gồm dáng người tầm thước, domain authority bánh mật, thân hình cứng rắn nhưng vừa vặn, mái đầu nâu đỏ vì chưng cháy nắng, tuy thế dài với cặp gọn sau gáy. Nhài trông trẻ khỏe hơn tôi nhiều. Nó đỡ lấy chiếc rổ rồi dắt em ra cổng. Nghe bà hỏi sao không ở lại chơi, nó cười cùng nghĩ vắt nào, nó tảo lại. Tôi nghĩ: “Cũng khá bạo dạn và thoải mái và tự nhiên đấy”. Nhài chạy lại nơi tôi, di động tôi khẽ lắc:
— Chị Liên ơi! Em là Nhài. Chị đi dạo với em đi. Rồi chị nhắc chuyện tp cho chúng em nghe nhé, em thèm được lên tp lắm.
Nó nói một lèo khiến cho tôi hơi bối rối. Tôi bảo nó mình bởi tuổi nhau thì cứ hotline là bạn và nó tươi mỉm cười đồng ý, để lộ ra hàm răng trắng, bao gồm một cái khểnh cực kỳ xinh. Chúng tôi đã quen nhau như vậy.
Chiều hôm đó, tôi bắt đầu thấy không còn vẻ đẹp của quê bản thân – qua lời giới thiệu và qua góc nhìn của Nhài. Nhài dẫn tôi đi xem cánh đồng, con mương… Vào hè lúa chẳng còn xanh, nắng nóng chói chiếu xuống, thuộc gió lùa, lúa nghiêng mình như sóng và vàng óng như mật ong… tất cả đơn giản thôi, nhưng đã có được những thành quả đó đó là bao sức lực của dân làng khai phá và bảo vệ. Nghe nói trong các số đó người thứ nhất đổ mồ hôi, công sức là cố gắng tổ chiếc họ nhà Nhài. Cũng nghe Nhài kể gồm cả xương máu của dân thôn thời chống đế quốc Pháp cùng Mĩ, trong đó có liệt sĩ Hoàng Văn Long là ông nội của Nhài. Giọng Nhài vừa đậm đà vừa xiết bao từ hào. Đến đình làng, vị trí được thừa nhận là di tích lịch sử chống Pháp, Nhài dẫn tôi đến một cây gạo lâu lăm lắm rồi, nghe nói thiêng lắm, ai cầu gì rồi cũng toại nguyện. Tôi không tin lắm nhưng cũng mang đến trước cây gạo mong cho mình học tập giỏi. Còn Nhài lại mong cho nhì đứa tôi, sẽ luôn được chơi với nhau vào mỗi ngày hè sau. Nhìn vẻ khía cạnh chân tình, nghe lời mong đó của Nhài tôi bâng khuâng lệ.
Rồi nhị đứa đi hái hoa sen, trên hồ sen rộng. Ngồi trên thuyền len lỏi giữa các cây sen, thả hồn theo đông đảo cánh sen hồng thơm ngát, tôi thấy lòng bản thân thanh thản kỳ lạ kì. Lần trước tiên trong đời tôi được tận tay hái rất nhiều bông sen đẹp như cổ tích mà trước đây tôi chỉ được nhìn, chỉ biết giữa những trang sách, trên màn hình hiển thị ti vi. Nhài còn dẫn tôi đi dò cua, câu cá. Cũng lội bì bõm, nhưng mà tôi chỉ là người xách giỏ. Thay mà cuối buổi tôi cũng được chia phần, làm sao cua, nào cá rô. Bữa ấy bà cháu gồm canh cua và cá rô ròn rán. Tôi tiêu hóa miệng hơn bất kể bữa tiệc làm sao trên thành phố! Nhài và tinh các bạn của Nhài tạo cho những mùa nắng nóng của tôi hấp dẫn biết bao, bạn làm tôi cảm nhận được không còn vẻ đẹp của đồng quê. Nhịp sinh sống ồn ào, hối hả trên thành phố làm con bạn mệt mỏi. Về quê, khi sẽ thực sự hòa nhập với mùi hương đồng gió nội, với những con người tựa như các bông sen, bạn ta bắt đầu thấy gắng nào là cuộc sống đời thường đẹp. Cảm ơn Nhài!
Một buổi chiều, phần lớn vạt nắng quà dần nhạt, tôi góp Nhài bó rạ, rồi thay nón mang lại Nhài gánh rạ về, nghe Nhài nhắc về mái ấm gia đình mình. Bà bầu Nhài mất sớm, Nhài sinh sống với người phụ vương cùng đứa em nhỏ. Tín đồ cha ốm yếu, bệnh tật mà vẫn đề nghị quanh năm đồng áng vất vả lắm ba phụ thân con mới không biến thành đứt bữa. Nhài vừa đi học vừa chăm lo em, cơm nước, lại trồng rau, nuôi lợn, gà phụ thêm ngân sách chi tiêu cuộc sinh sống với cha. Thiếu hụt tình yêu quý của người mẹ nhưng Nhài vẫn rứa vươn lên học xuất sắc và chuyên ngoan. Nhài cứ luôn chân, luôn tay. Cho nên, nói là đi chơi, thực ra tôi theo Nhài đi làm việc những vấn đề Nhài làm thường ngày. Gánh nặng mái ấm gia đình làm Nhài nhẫn nại ghé đôi vai bé nhỏ tuổi gánh thuộc cha. Nhài như một thiên thần bé nhỏ đáng kính phục cơ mà tôi gọi trong cổ tích.
Một hôm, biết mai sau là phiên chợ huyện, hôm nay thể nào Nhài cũng đi hái hoa sen nhằm mai lấy bán, tôi sang bên Nhài nhằm được cùng Nhài ra váy đầm sen. Từ ngoại trừ tôi sẽ nghe giờ Nhài khóc. Ba Nhài đã nghiến răng quật vào lưng Nhài bởi chiếc roi cày. Tôi vừa khóc vừa chạy về nhà kéo bà tôi sang can ngăn, Nhài mới thoát đòn. Hỏi bà, tôi new biết: tía Nhài vị nghèo khổ, túng thiếu thiếu lại căn bệnh tật yêu cầu dễ phật ý. Gồm khi Hòa, em Nhài, chẳng gồm lỗi gì, buồn chán đâu đó ông cũng quát mắng, đánh hai con. Nhài mến em chịu đòn ráng tất, nhưng mà Nhài vẫn thương bố không bao giờ bị đòn oan nhưng mà giận bố vì các bạn hiểu ba khổ quá nên trái tính. Nhài kể bao gồm lần đánh nhỏ rồi, đêm các con ngủ yên bố ngồi thuốc lá lào cùng thầm im khóc. Càng hiểu hoàn cảnh của Nhài, tôi càng cảm phục cùng yêu yêu quý người chúng ta nghèo nhưng giàu nghị lực. Nghe Nhài kể chuyện và nhìn Nhài cười cợt không thể hiểu rằng Nhài khổ cho vậy.
Một tuần sau tôi không chạm chán Nhài vì chưng cùng bà đi thăm dì Thu lấy chồng ở thôn bên. Hôm tôi về Nhài gồm ý trông đợi, thoáng thấy tôi các bạn liền chạy đến, khóc nức nở và đưa tặng kèm tôi một chậu cây nhỏ. Bà bầu Nhài nên theo phụ thân đi vào Tây Nguyên. Thân phụ Nhài sẽ làm ở trang trại cà phê của chú Nhài, mong tài chính gia đình có thể khá lên được. Nhà cửa, rộng lớn vườn cha đã bán xong cả rồi.
Nhài đi được một vài ba hôm thì tôi cũng về thành phố, hè đã được gần hết, tôi buộc phải về chuẩn chỉnh bi vào khoảng thời gian học mới. Cây hoa nhài chúng ta cho tôi chuyên đã lớn, mùa nào cũng nở hoa, những cành hoa trắng muốt, sạch và bình thường như người bạn của tôi. Tôi học bà ướp trà nhài để lúc như thế nào uống trà cũng nhớ mang lại Nhài.
Tôi bao gồm nhiều bạn bè nhưng chẳng tất cả ai như Nhài. Trước khi quen Nhài thao tác làm việc gì khó tôi cũng tuyệt nản lòng. Nhài cho tôi thấy yêu cầu biến nước đôi mắt thành nụ cười. Tình các bạn của shop chúng tôi như mùi hương nhài thầm lặng và thơm lâu.