Bài viết tập làm văn số 2 - ngữ văn lớp 8 đề 1: Hãy đề cập một kỉ niệm xứng đáng nhớ đối với một loài vật nuôi nhưng em yêu thích. Sau đây, giasuviet.edu.vn gửi đến cho bạn đọc những bài bác văn mẫu mã hay nhất, mời các bạn cùng tham khảo.
Yêu ước của đề:Kiểu bài: trường đoản cú sự kết hợp miêu tả.Nội dung: nói lại hầu như kỉ niệm, những ấn tượng về một loài vật mà em đanghoặc đã có lần nuôi. Vd: Nét xứng đáng yêu, sự tối ưu của nó...Nghệ thuật: Cần diễn tả vật nuôi mang lại sinh động cũng như bày tỏ được cảm tình của em cùng với nó (yếu tố biểu cảm)Dàn bài:Mở bài: giới thiệu con thiết bị nuôi cơ mà em thân thiết.Thân bài: kể lại đông đảo kỉ niệm thông thường quanh loài vật nuôi đó.Vài đường nét về loài vật nuôi của em: lấy ví dụ như nó bao nhiêu tuổi? lông màu sắc gì? khổng lồ haynhỏ?...Lai lịch bắt đầu của nó: Em tất cả nó trong trường hợp nào? tải hay được aicho? rất nhiều kỉ niệm phổ biến quanh việc nó về với gia đình em?Chung quanh bài toán đặt tên cho nó? Em gồm kỉ niệm gì không?Buổi lúc đầu em đã gồm tình cảm cùng với nó chưa? vì chưng sao? (Vd nó cắn giầy dép củaem, nó kêu làm cho em ko ngủ được, nó đi lau chùi hôi hám... V... V....)Dần dần dần em bị nó chinh phục như cầm cố nào? Chuyện gì khiến cho em không hề ghétnó? (Vd: Nó hí hửng khi em đến lớp về. Nó cọ nguồn vào em an ủi. Nó là cảm hứngđể em làm dược một bài xích làm văn tốt, hoặc nó lập công bắt chuột...)Bây giờ đồng hồ thì em cùng nó lắp bó với nhau như thế nào? (Nó là vệ sĩ của em? là bạncùng share vui buồn? Em chăm lo nó như thể em em vậy....)
Kết bài:Suy suy nghĩ của em về nó.Sẽ nắm giữ gìn và chăm sóc nó như thể đó là một trong thành viên của gia đình
Bài mẫu mã 1:Hãy nhắc một kỉ niệm đáng nhớ đối với một con vật nuôi mà em mến mộ - con mèo Xu Xu
Bài làm
Ngày còn nhỏ dại em vốn là một trong cậu nhỏ xíu vô cùng yêu dấu các loại động vật. Con vật nào em cũng thích cơ mà em yêu độc nhất vô nhị là bé mèo. Thấy em quýt mèo nên người mẹ đã cài đặt cho em một nhỏ mèo vô vùng dễ dàng thương. Em viết tên mèo là Xu Xu. Em cùng Xu Xu tất cả một kỉ niệm khôn cùng đáng nhớ, đó là một kỉ niệm suốt thời gian sống em quan trọng nào quên được.
Mỗi ngày khi em tới trường về chú mèo Xu Xu thường ngoáy đuôi vô cùng sung sướng khi em đi học về. Từng tôi lúc em ngồi học bài chú mèo Xu Xu hay ngồi dưới chân của em ngoan ngoãn chờ em học tập bài. Em có khá nhiều kỉ niệm vui buồn gắn liền với bé mèo thân thương của mình. Ngày ngày bọn chúng em thường xuyên vui nghịch cùng cùng với nhau, em thường mang lại mèo đi dạo cùng mình, liên tiếp ra công viên vào trong ngày chủ nhật rồi chơi trò xua bắt hoặc bắt bóng. Em âu yếm chú mèo hết sức chu đáo yêu cầu chú mèo Xu Xu của em ngày càng to hơn, béo bệu và dễ dàng thương. Buổi tối, lúc đi ngủ em thường xuyên ôm Xu Xu ngủ cùng. Con mèo Xu Xu của em tài giỏi bắt chuôt rất siêu chỉ việc thấy bé chuột ngơi nghỉ đầu thì chú mèo Xu Xu ngay tức khắc néo vào tường với nhảy ra vồ một cái thật cấp tốc gọm là chú con chuột đã nằm gọn gàng trong móng vuốt của bé mèo Xu Xu. Từ ngày có nhỏ mèo Xu Xu gia đình em vui miệng hẳn lên bởi vì chú mèo rất đáng để yêu, nó làm cho anh chị em em cười mỗi một khi nhìn nó tải ngoáy ngoáy dòng đuôi, trông thật ngộ nghĩnh.
Kỉ niệm đáng nhớ của em đó là 1 trong lần em ghi nhớ mãi. Hôm đó, em và chú mèo đi ra công viên gần công ty để nghịch đuổi bắt như đông đảo lân. Em hay quăng láng đi thật xa rồi Xu Xu đi nhặt về đến em. Khi em sẽ lùi dần dần lùi dần để đưa đà ném bóng thật mạnh, thì rủi ro trượt chân xuống hồ ở ngoài công viên. Em không biết bơi buộc phải vô cùng hoang mang. Em kiếm tìm cách bám víu vào hầu hết gì có thể nhưng xung quanh không có gì nhằm em níu kéo được. Em ú ớ kêu cứu và hoang mang và sợ hãi lo lắng. Trong những lúc nguy cấp, con mèo Xu Xu chính là ân nhân tương trợ cho em. Lúc nó thấy em chợp chờn dưới nước, nó tức tốc chạy đi kêu cười xung quanh ở gần đó. Bởi vì vậy, ngay khi đó một chưng đi đàn dục đã chóng vánh cứu em lên bờ an toàn. Sau lần suýt bị tiêu diệt đó, em vẫn vô cùng hàm ân chú mèo Xu Xu của mình. Đó là một kỉ niệm cực kỳ đáng nhớ đối với con vật dụng nuôi cơ mà em yêu thương thích.
Em thầm cảm ơn chú mèo Xu Xu niềm nở của mình. Nhờ có nó mà em mới hoàn toàn có thể thoát được kiếp nàn đó. Em tự hứa với mình sẽ chăm lo chú mèo Xu Xu thật xuất sắc để nó có thể mãi mãi là người bạn bè thiết suốt thời gian sống em.
Bài chủng loại 2:Hãy đề cập một kỉ niệm đáng nhớ đối với một loài vật nuôi nhưng em mếm mộ - nhỏ chó Tí Nị
Bài làm
Bạn người mẹ tôi cho nhà tôi một bé chó nhỏ dại chừng vài tháng tuổi cơ hội tôi lên lớp bốn. Bởi lúc đó tôi còn nhỏ dại nên chưa có ghi ghi nhớ gì nhiều nhưng cũng có thể có một mẩu chuyện làm tôi lưu giữ mãi mang lại bây giờ.
Tôi đặt tên nó là Tí Nị. Nó thuộc giống chó Chi-hua-hua nhưng nhỏ nhắn được. Nó gồm bộ lông màu rubi đất trông rất ngộ nghĩnh. Toàn thân nó cân nặng đối: Ngực nở, bụng thon, tư chân nhỏ, nhỏ nhắn cái đầu nhỏ dại cỡ trái banh lông, cặp tai dựng đứng dậy khi đề nghị nghe ngóng. Loại mõm ngắn với cái mũi đánh hơi vô cùng giỏi. Tí Nị nó khôn lắm. Trong khi nó hoàn toàn có thể hiểu được tiếng người, đọc được dự định của chủ nhân của nó. Ở nhà, tôi ko thường mang lại Tí Nị ăn uống nhưng nó vẫn bám víu đem tôi, đã cầm mà nó cũng có thể có cái tính hay ghen tị nữa. Lúc chị em với tôi đùa giỡn với nhau thì nó ngồi ở bên cạnh kêu ư ử đòi chen vào cuộc vui.
Ban ngày, Tí Nị nằm trong sân mát tuyệt tìm một nơi êm êm nằm, mõm gác lên nhì chân trước, hai con mắt lim dim. Lúc đó nó chẳng ngủ đâu, nhưng là sẽ trông nhà đấy. Một tiếng rượu cồn nhẹ hay là một bóng fan thoáng qua, là nó ngỏng đầu lên, vểnh tai nghe ngóng. Tuy nhỏ nhưng tiếng sủa của Tí Nị vang xa hình như nhà nào cũng nghe, nhiều khi còn mắng yêu nó ồn ào. Lúc có tín đồ lạ lao vào nhà thì nó sủa hoài, tiếp nối thì nằm lặng nhìn tín đồ lạ đó, coi chừng gồm ý trang bị gì xấu xí không. Tí Nị hung hăng lắm nên khó ai dám vuốt đầu nó.
Ấy gắng mà đối với gia đình tôi nó siêu hiền. Nó hay thổ lộ tình cảm bằng cách ngoáy tít loại đuôi giỏi nằm im dưới đất rồi ngỏng đầu, đôi mắt lộng lẫy chờ lệnh.
Lúc đầu tôi cũng chưa tin tưởng vào việc trông nhà đất của Tí Nị lắm, không hẳn là coi thường nó nhưng tôi cứ thấy lo lo nuốm nào ấy. Nhưng về sau thì ít có trộm cắp dám vào trong nhà tôi nữa. Trước đó nhà tôi tất cả trộm nhiều, nhưng bao gồm một lần Tí Nị thấy trộm thì sủa vang làm tía tôi đột nhiên thức giấc chạy ra. Thấy có bạn và chó sủa, tên trộm vứt lại loại A-ti-la với đôi dép để chạy bay thân. Mỗi khi tôi đi đâu về thì nó ở trước cửa, ngóng và nghe ngóng giờ đồng hồ xe thân quen thuộc. Với lúc tôi còn chưa thấy mặt mũi Tí Nị đâu thì nó đang thấy tôi rồi. Nó chạy ra mừng tôi tíu tít. Thời điểm đó cái đuôi của nó yêu cầu gọi là ngoáy tít, nhì chân trước chồm chồm lên như ao ước ôm choàng đem tôi. Mồm thì kêu ư ử, ăng ẳng vui tươi mừng rỡ. Đã thế đôi mắt còn đầy biểu cảm thiết tha bảo sao tôi ko cảm động. Với cứ thế từng ngày một trôi đi, tôi thích nó thời điểm nào ko hay.
Trước đây tứ năm, nó vẫn rời xa tôi, nó không còn sát bên tôi nữa. Tối đó, tôi ở trong nhà với cha mẹ. Lúc ấy, tôi đang đùa với Tí Nị thì nó đột sủa lên một tiếng rồi chạy ra đường. Tôi cũng lật đật đuổi theo thì chứng kiến cảnh... Tí Nị bị xe cán qua. Cơ hội đó, tôi sẽ chới với hoài nghi vào đôi mắt mình thì kẻ chạy chiếc xe ấy vòng lại cán thêm nữa làm Tí Nị cắn đứt lưỡi. Tôi đang không thể làm cái gi khi chứng kiến cảnh tượng bi thảm thương đó. Hắn đã chạy mất hút hút còn tôi thì chỉ đứng khóc. Nghe giờ đồng hồ tôi khóc, ba người mẹ chạy ra xem gồm chuyện gì, láng giềng cũng ban đầu bu lại xem. Thời điểm đó, hình như tôi mất không còn cảm giác, không còn biết trời trăng gì nữa. Bà mẹ nói, tiếp nối mẹ đem nó đi chôn. Tôi tỉnh dậy ko thấy Tí Nị đâu thì tôi lại oà lên khóc, ba người mẹ phải vồ về tôi, cùng xin cho tôi một nhỏ khác.
Tôi cũng khá bất ngờ vì chú chó thiết bị hai của phòng tôi lại có hình dạng và tính phương pháp y như Tí Nị. Tôi nghĩ có lẽ rằng linh hồn của Tí Nị đã nhập vào thân xác của chú chó này. Đúng là một chú chó trung thành, nó mong ở kề bên tôi. Và sau sự việc trên của Tí Nị, tôi sẽ nhốt nó sống trong nhà. Ví như nó bị “bắt cóc” hay tất cả chuyện gì nữa thì... Chắc hẳn tôi bị tiêu diệt mất. Bởi vì vậy, tôi chỉ ước trời đến nó được tồn tại mãi bên mái ấm gia đình tôi.
Tôi sẽ quan tâm nó như đứa em của mình vậy. Cảm ơn em đã mang lại chị biết sự trung thành của loài chó như vậy nào, Tí Nị à.
Bài chủng loại 3:Hãy đề cập một kỉ niệm đáng nhớ đối với một con vật nuôi cơ mà em ưa thích - bé mèo Mướp
Bài làm
Có một dạo, làng tôi rộ lên nạn bắt mèo. Những con mèo bé trơ xương như của bà Phương, hơn nữa bị chúng nó câu bắt huống chi bé Đen công ty tôi vừa béo, vừa đẹp, lại là giông mèo quý thì ko thoát khỏi. Bé Đen mất rồi nhưng con Mướp vẫn còn. Tôi tưởng nhỏ Mướp tự nay sẽ được ung dung vào ổ.
Chuyện đó xảy ra cách đây nhiều năm cơ mà tôi vẫn còn nhớ cực kỳ rõ. Hồi ấy đơn vị tôi gồm nuôi một bé mèo. Theo như hình dáng phía bên ngoài nên tôi viết tên nó là Mướp. Mướp tất cả bộ lông vằn vện như hể, đôi mắt sáng quắc trông cực kỳ dữ dằn nhưng mà kì thực, nó là 1 con mèo cực kỳ hiền lành. Nó hay lủi thủi một mình, không đam mê ai bế ẵm, mà lại nó cũng chẳng thích hợp gây chuyện với mấy nhỏ mèo hàng xóm. Bữa ăn, tôi chỉ xẻn mang lại nó một tí cơm trắng và mấy cọng rau. Nhưng, nó cũng chẳng kêu la, van ơn thêm. Bao gồm trưa tôi bắt gặp nó ở sưởi nắng xung quanh sân. Đôi đôi mắt lim dim, một con bướm đậu bên tai nó cũng chẳng thèm đuổi. Tôi cứ nghĩ về nó là con mèo lười yêu cầu chẳng khi nào quan tâm đến nó. Thời hạn cứ bình thản trôi như nó vốn có. Rồi một hôm, Mướp bỏ đi cha ngày. Tôi cũng chẳng cần phải biết nó đi đâu, làm cho gì. Ngày thứ bốn thì nó về, gầy sọp đi một nửa. Tuy vậy nó đã gồm bụng. Rồi thì nó đẻ, nó đẻ con. Bốn con mèo không đủ lông. Đỏ hon hỏn. Duy tất cả một nhỏ trông còn cứng cáp nhưng coi chừng yếu ớt ớt lắm, khó khăn sống nổi. Mẹ tôi gói ba con tê lại, chép miệng tiếc rẻ: “Thôi, đành vứt đi vậy”. Mướp cô" duy trì lại con cuối, nó ấp con vào lòng, liếm không còn mình mẩy nhỏ mèo bé đang hoi hóp thở. Nhưng, cái vấn đề làm đó bên cạnh đó là tốt vọng. Mẹ tôi gói nốt bé kia vào rồi chôn ra sau vườn. Hôm đó, Mướp bỏ ăn, nó kêu gào suốt. Đến đêm, tôi vẫn còn đó nghe giờ gào rứt ruột của nó. Anh cả nói: “Chắc nó ghi nhớ con, tội nghiệp”. Từ dạo bước ấy, tôi bắt đầu chú ý mang đến nó hơn với từ đi dạo ẩy, nó càng trở đề xuất lầm lũi hơn. Nó chỉ xung quanh quẩn sống xó phòng bếp nhưng không khi nào ăn vụng. Từng bữa, tôi cho nó thêm một miếng thịt tuy vậy nó chỉ nhấm mấy cọng rau xanh rồi lại bỏ ra bên ngoài vườn cào cào như lục tìm cái gì đó.
Tháng ba, bên tôi có thêm một nhỏ mèo nữa. Đó là một trong con mèo cái black tuyền trông vô cùng thích mắt. Không giống với con mèo Mướp, nó thường xuyên dụi nguồn vào lòng hoặc quanh lẩn quất bên fan để được âu yếm vuốt ve. Nó hay gâysự cùng với mấy con mèo hàng xóm rồi đánh nhau, bao gồm khi rã cả máu. Bữa ăn, nó hay lân la thanh lịch chỗ bé Mướp để nạp năng lượng tranh. Cứ các lần như thế, nhỏ Mướp lại trở lại rồi âm thầm lặng lẽ ra khỏi bếp. Rồi, cũng tương tự Mướp, con Đen có chửa. Vì chưng được các bạn chăm sóc cho nên nó “mẹ tròn, nhỏ vuông”. Mẹ con nhỏ Đen làm việc trong một chiếc ổ rơm cạnh góc cửa bếp. Những lần con Đen liếm láp chăm sóc lũ mèo con, tôi lại thấy con Mướp đứng khép nép sau cánh cửa, quan sát với vẻ thèm thuồng. Một lần, bé Đen ra ngoài sân sưởi nắng, bé Mướp ngay tức thì khẽ vào ổ, lén quan tâm bọn mèo con. Tuy vậy khi nó đang tận hưởng sự mặn mòi của tình mẫu tử thì bé Đen xuất hiện. Mướp hoảng hốt nhảy vọt thoát ra khỏi ổ rồi lao vút qua cửa sổ. Con Đen xù lông, mắt long lên vị tức giận mà lại rồi sau vài phút, này lại dịu đi cùng vào ổ cho bầy mèo bé bú.
Có một dạo, làng mạc tôi rộ lên nàn bắt mèo. Những con mèo tí hon trơ xương như của bà Phương, mà hơn nữa bị chúng nó câu bắt huống chi bé Đen nhà tôi vừa béo, vừa đẹp, lại là giông mèo quý thì ko thoát khỏi. Bé Đen mất rồi nhưng nhỏ Mướp vẫn còn. Tôi tưởng nhỏ Mướp từ nay sẽ tiến hành ung dung vào ổ. Thì chợt một hôm, mẹ tuyên bốvới cả nhà:
– cộng đồng mèo bé giờ vẫn mở mắt, rất có thể ăn cơm trắng được, phiên chợ tới sẽ đem bán. Tôi đơ mình, phần thì tiếc do tôi vô"n quý mèo con, phần thì thấy tội cho bé Mướp. Tôi chũm năn nỉ nhưng lại không chuyển đổi được ra quyết định của mẹ. Ngày chị em đem bọn mèo nhỏ đi bán, bé Mướp lăn lộn mọi nhà. Nó lại kêu lại thét, lần này còn dữ dội hơn lần trước. Tôi cũng yêu quý nó lắm. Mấy hôm sau, không thấy nó đâu nữa. Lần khần nó có bị bắt không? tốt nó đi xa nên bị lạc? tuyệt bão cụ này, nó đã trở nên cây đè chết rồi? Mướp ơi!
Bài mẫu mã 4:Hãy đề cập một kỉ niệm đáng nhớ đối với một loài vật nuôi nhưng em ngưỡng mộ - nhỏ mèo ngươi Mi
Bài làm
Mỗi lần nghe tiếng mèo kêu, lòng tôi lại rộn ràng tưng bừng. Một hôm, người mẹ tôi mang một con mèo bé về nhằm nuôi khiến những kỉ niệm thân tôi với bé mèo mày Mi dường như lại ùa về trong lòng trí tôi. Cùng khắc sâu trong tâm địa tôi nhất đó là kỉ niệm tôi đổ tôi mang đến Mi Mi làm vỡ tung chiếc lọ hoa quý.
Hồi ấy, nhân dịp sinh nhật tôi mẹ tặng cho tôi một chú mèo con. Nhìn thật non lướt nhưng mà xinh xắn dễ dàng thương. Tôi chẳng hiểu người mẹ tôi tặng tôi món rubi này để gia công gì với dần tôi mới hiểu. Chú mèo cứ thế khủng lên theo năm tháng, chú càng to càng ra dáng vẻ anh dũng, oai phong. Chú tất cả thân mũm mĩn dài như một loại phích con. Dòng đầu ngươi Mi tròn như cụ tay trẻ con em. Đặc biệt hơn, hai con mắt chú lung linh to tròn như nhì hòn bi ve, dịp thì mở lớn tròn, dịp thì lim dim, hai con mắt ấy vào đêm hôm sáng như viên pha lê. Đôi tay chú lúc nào thì cũng vểnh nhằm nghe ngóng. Ấn tượng nhất vẫn là bộ ria nhiều năm nhọn như chùm kim bạc nhỏ xíu nhỏ. Chú có bốn chân nhỏ dại rất nhanh nhẹn, dưới hầu hết móng viết sắc là 1 trong miếng giết thịt cứng dày như miếng đệm yêu cầu Mi mày đi hết sức nhẹ nhàng. Mi Mi tầm thường sống với tôi từ nhỏ dại nên nó thương yêu và hết sức quý thích tôi. Nó ngoan ngoãn và luôn chơi chơi với tôi.
Nhờ món quà quý giá này của mẹ màtôi bắt đầu hiểu ngấm thía được ý mẹ ước ao truyền đạt cho tôi. Mẹ mong tôi phải ghi nhận yêu thương bé vật, phải ghi nhận quý trọng đa số thứ với mẹ mong mỏi tôi tự hoàn thành xong mình hơn. Tôi với Mi mi cứ thế béo lên và gắn bó gần cận với nhau thuộc với phần lớn kỉ niệm xinh xắn trong sáng nhưng cũng không ít niềm vui nỗi buồn. Mặc dù vậy tôi vẫn nhớ độc nhất là thời gian tôi đổ tội mang đến Mi mày và cũng là lúc tôi không được nhìn thấy Mi mày nữa. Hôm ấy, vào một buổi sáng công ty nhật, người mẹ tôi bảo tôi sống nhà lau chùi và vệ sinh nhà cửa. Tôi nghe bà bầu và tung tăng thế chổi lau dọn. Mi Mi cũng vậy, thấy tôi bận rộn nó cũng quấn quýt bên chân tôi dụi đầu vào chân tôi như nũng nịu. Tôi vừa lau vừa vui chơi, chơi đùa với chú. Chú cứ đứng tôi cào vơi vào chân tôi như ao ước chơi đùa tiếp. Tôi để loại khăn bên trên bàn và khom xuống bế nó ngồi trên bàn. Tôi vừa lau vừa đùa giỡn, chẳng may tôi vô tình đẩy cái lọ hoa rơi xuống đất một giờ đồng hồ ” choang” vang lên. Tôi quan sát mà sợ hãi hãi, khía cạnh tôi tái phát khi thấy được những mảnh vỡ lẽ trên sàn nhà tôi lẩm bẩm:
-Đây…. đây…. Chẳng yêu cầu là….
Đúng cơ hội đó, mẹ tôi chạy tới. Chị em tôi hỏi.
-Có chuyện gì hả con?
Nhìn chị em xem, nét phương diện mẹ từ bây giờ tự nhiên rúm lại như siêu tức giận, đề nghị rồi, cái lọ hoa ấy là đồ vật thời cổ xưa rất quý và hiếm và cực kỳ đắtvà khó rất có thể tìm được chiếc bình nào đẹp mắt như thế. Vả lại, đó là cái bình cơ mà ông nội đã để lại cho bố tôi trước lúc qua đời. Chị em tôi hoảng loạn hỏi?
-Ai làm vỡ cái bình này.
Tôi run run nhặt đều mảnh vỡ, người run thế cập, bây giờ tôi chẳng biết vấn đáp mẹ như thế nào? và nếu vấn đáp mẹ đã đánh tôi mất. Tôi nhìn bà mẹ rồi nhìn bé mèo đã ngồi bên trên bàn, miệng tôi liền lẩm bẩm.
-Dạ… mẹ… mày Mi làm vỡ tung ạ!
Trời ơi! vì sao tôi lại nói vậy! mày Mi có làm gì đâu, nó không tồn tại tôi mà. Người mẹ tôi châm bẩm nhìn vào chú, chị em nhìn chiếc chổi quật vào fan nó mấy phát. Nó cứ rên lên ” meo meo” cùng ngơ ngác nhìn tôi như mong mỏi hỏi tôi ” lý do mẹ chị lại tiến công em”. Tôi thương nó quá nhưng mà biết làm cố kỉnh nào? tôi khóc nức nở xin bà mẹ đừng tấn công Mi mày nữa, tội nghiệp đến nó. Bên cạnh đó nó đang hiểu chuyện với không kêu nữa, nó cứ đưa cặp đôi mắt chừng chừng quan sát vào tôi. Tiếng đây, nó không quan sát tôi với góc nhìn âu yếm, nũng nịu nữa mà hiện giờ nó mong muốn nhìn tôi như ý muốn trách tôi vì sao lại đổ tội đến nó. Buổi sáng ấy sau cùng cũng trôi qua, mọi câu hỏi lại diễn ra bình thường. Chỉ tôi với Mi mày là khóc, nó không tuân theo tôi nữa, nó cứ nằm im trong góc nhà. Tôi cũng thấy đau nhức lắm, yêu thương nó những lắm, tất cả là trên tôi mà, tôi làm vỡ bình hoa kia mà. Nhưng phải làm thế nào đây, tôi vẫn lỡ tâm sự rồi, và tôi cũng không tồn tại lòng kiêu dũng để thừa nhận lỗi. Tôi ước ao chuyện này qua nhanh và tôi và Mi ngươi lại gần gũi như trước. Bất chợt nhiên, từ sảnh tiếng chó sủa kêu vang, giờ mèo kêu. Trời, kia là bác bỏ mua chó mèo, bác đến đây làm cho gì. Bà mẹ tôi bảo vào bắt mi Mi, tôi sững người, nhìn bác bỏ ấy tiến cho chỗ mèo bế nó đi, nguyên nhân tôi ko chạy cho mà ôm nó. Nguyên nhân chân tôi không đi được. Tôi cứ đứng yên, đôi chân tôi như bị đóng chặt bên trên đá vậy. Mày Mi cũng thế, nó cứ nằm lặng để bác ấy bắt. Tôi bỗng nhiên òa lên khóc và van xin bà bầu đừng bán nó đi. Bà bầu tôi vẫn kiên quyết bán chú, cơ mà nói:
-Bán nó đi, giữ lại nuôi làm cái gi để nó hủy hoại à?
Tôi vẫn nề mẹ. Tôi chú ý Mi mày vẫn ánh mắt ấy nói cứ nhìn tôi như ước ao mắng, mong trách tôi. Nhưng tất cả đều sẽ quá muộn quá, bác bỏ bắt mày Mi vào lồng rồi ngồi lên xe máy đi, bóng mày Mi xa dần xa dần dần rồi mắt hẳn. Tôi như gục bổ xuống, bầu trời như buổi tối sầm lại đổ lên đầu tôi vậy. Dịp này, tôi như một xác chết không hồn.
Rồi năm tháng cứ nỗ lực trôi qua, mọi tín đồ trong gia đình không ai còn nhớ đến chuyện đó cả, tuy thế tôi vẫn ghi nhớ mãi chuyện đó với một trọng tâm trạng vô cùng ân hận, nhức đớn. Tôi ra quyết định đặt con mèo mới mua này thương hiệu là ngươi Mi nhằm bù đắp phần lớn mất mát với Mi mày tôi thương yêu đã yêu cầu chịu.Tôi tự hẹn sẽ quan tâm thật tốt cho nhỏ mèo ngươi Mi mớinày và sẽ không khi nào lừa gạt nó.
Bài chủng loại 5:Hãy nói một kỉ niệm xứng đáng nhớ so với một loài vật nuôi cơ mà em hâm mộ - bé chó Phi Phi
Bài làm
Tuổi thơ của ai ai cũng gắn bó với một con vật nuôi xứng đáng yêu, đó rất có thể là chú rùa, chú chim tuyệt chú mèo... Riêng với tôi, tuổi thơ của mình gắn với chú chó Phi Phi dũng cảm.
Phi Phi là chú chó lai béc-giê nhưng tôi đã.. Nhặt được trong công viên! Chuyện là cố kỉnh này: từ thời điểm cách đây chừng một năm, vào giờ chiều tôi đi bè cánh dục vào công viên. Đang chạy bộ, tôi tự dưng nghe tiếng rên yếu đuối ớt vào lùm cây. Tò mò, tôi rẽ đám lá quan sát vào thì thấy một chú chó bé dại yếu ớt vẫn nằm rên trong mẫu hộp giấy. Thương chú quá, tôi mang về nuôi. Tôi ko ngờ, lúc có Phi Phi về phụ huynh không hầu hết không trách tôi bên cạnh đó giục tôi đi mang sữa đến chú uống nữa!
Bây giờ đồng hồ thì Phi Phi đã khủng lắm. Lông chú màu black mượt, tứ chân cao và chắc. Hai tai lúc nào cũng dựng lên lắng tai mọi âm nhạc xung quanh. Chiếc mũi thì lúc nào cũng đều có vẻ khịt khịt như tấn công hơi hầu như thứ. Phi Phi cực kỳ ngoan với can đảm. Khi về tối trời, chú luôn ra không tính hiên ở canh. Bao gồm Phi Phi nghỉ ngơi ngoài, cả nhà tôi khôn xiết yên trung ương đi ngủ. Gắng rồi, mang lại một ngày, bao gồm chuyện xảy ra, mái ấm gia đình tôi đã cảm nhận được thâm thúy sự can đảm và lòng trung thành với chủ của Phi Phi.
Đó là một trong những đêm ngày đông gió rét. Như đầy đủ hôm, Phi Phi vẫn nằm canh ở ngoại trừ hiên. Anh chị em tôi đang ngủ thì đột nhiên nghe tiếng Phi Phi sủa dữ dội, giờ đồng hồ chú giằng dây xích rất loảng xoảng. Bố vội vàng bật dậy rồi vơi nhàng thay gậy lách ra ngoài. Cuối góc vườn, một bóng đen khả nghi đang di chuyển. Thấy động, hắn gấp rút trèo tường hòng bay ra ngoài. Cha vừa hô hét hàng làng vừa lao theo tên trộm. Phi Phi cũng lồng lộn chồm lên, dây xích bị giằng teo hết mức. Cha đuổi theo tên trộm, bất ngờ, hắn quay trở lại đạp mạnh tay vào bố. Bị lỡ đà, bố ngã xuống. Hắn lợi dụng khi đó đè lên trên người bố, tay đề nghị rút mạnh bạo con dao ra rồi vung lên. Chủ yếu lúc ấy, Phi Phi từ đâu lao đến cắn vào tay cố kỉnh dao của hắn rồi mặc đến gã gian phi đẩy, đấm đá đánh như thế nào thì cũng kiên quyết không nhả tay hắn ra. Cuộc thứ lộn tạm dừng khi những cô bác hàng xóm ùa tới trói gô thương hiệu trộm lại. Người mẹ tôi vừa xuýt xoa dìu bố vào trong nhà vừa nhắc chị em tôi rước sữa cho Phi Phi và đưa chú vào nhà.
Sau hôm ấy, Phi Phi nổi tiếng cả thành phố với câu chuyện “cứu chủ”. Kẻ tà đạo bị bắt tiếp nối đã khai ra rất nhiều vụ trộm nhưng mà hắn nhúng tay vào. Gia đinh tôi và Phi Phi còn được tuyên dương nữa!
Phi Phi vẫn sinh sống cùng mái ấm gia đình tôi cho tới bây giờ. Chú luôn luôn được cả nhà cưng chiều cùng yêu quý, đặc biệt là tôi. Phi Phi tuy là một trong chú chó nhưng có tương đối nhiều điều đáng để bọn họ học tập đúng không nào các bạn!
Bài mẫu mã 6:Hãy nói một kỉ niệm xứng đáng nhớ đối với một con vật nuôi nhưng em thương yêu - nhỏ chó Ri Na
Bài làm