RSS
Trong độ tuổi học trò ai ai cũng đã từng có chúng ta . Như tôi đậy anh em tơi ngập cả những tiếng mỉm cười và hạnh phúc . Trong thời gian học lớp 6 này , tôi thân quen được rất nhiều người mới , bạn nào thì cũng hiền và tốt cả. Nhưng trong các bạn kia tôi đã tìm ra một người các bạn tri kỉ đó là Thánh Linh
Năm nay Linh trac tuổi cùng với tôi , nhung Linh cao hon tôi một chiếc đầu. Bạ bao gồm mái tóc dài black và dày kì quặc om gần cạnh với khuôn mặt phần lớn đặn của Linh , vầng trán cao với rộng lọ ra vẻ tối ưu cua Linh khi làm bài bác . Song môi dỏ son ,luon luon nở niềm vui với tôi . Mỗi khi cười chúng ta để lộ hàm rang trắng sạch như ngọc trai đông đảo và trực tiếp như hạt bắp . Núp dưới đôi chân mày vòng nguyệt cua Linh là đôi mắt long lanh , to cùng sáng luon nở nụ cười với tôi . Thân hình mảnh mai , dong dong . Hằng ngày di học tập , teo hoc trò bé bé dại này khoác một cỗ dồng phục , áo trắng váy xanh , khan quàng đỏ thắm tung cất cánh trong gió lộ ra vẻ sạnh sẽ của người sử dụng mỗi khi di học tập . Ở nhà Linh là bé ngoan , còn làm việc lớp linh là trò gỏi . Mỗi lần thầy cho những việc khó, bạn dều xung phong len giảng . Môn nào thì cũng vạy Linh dều cố gắng nghe giảng cùng phát biểu xây dụng bài học kinh nghiệm . Ra chơi , công ty chúng tôi chơi cùng với nhau hết sức vui vẻ và nói chuyện với nhau . Có lần tôi bị vấp xẻ bà là fan nắm tay tôi dẫn tôi dến phòng y tế . Cửa hàng chúng tôi đã xung khắc 4 chữ sống dưới cội cây rằng " chăm ngoan , học tập giỏi" ở đầu cuối những bài bác kiểm tra của mình và Linh đều lấy điểm 9 . điểm 10 . Chúng ta còn tham gia cuộc thi van tuyệt chữ tốt ở trường mặc dù không đạt giải nhưng trên khuôn mặt của bạn vẫn nở nụ cười . Có lần tôi nhằm quên sách ở nhà , cơ mà ngạc nhien bạn là người đã nhận lỗi cố tôi . Mỗi lần cô giao bài bác tập về nhà của bạn luon luôn luôn làm bài bác dầy đầy đủ . Chúng ta hay hỗ trợ mọi fan , trong khi thấy ai gặp khó khăn chúng ta đều giúp sức . Trong nhà bạn còn phụ giúp chị em làm những cộng bài toán nội trỡ như là : trông em, lau bên . Quét nhà , giạt đồ ,... Nhưng không quăng quật di đùa . Tuy đơn vị Linh vô cùng nghèo nhung các bạn vẫn cố gắng phấn đấu học xuất sắc . Mỗi sáng đi học . Linh đầy đủ qua nhà tôi điện thoại tư vấn đi hoc . Trong một lượt thi chay nghỉ ngơi trường , dẫn dầu là Linh , sản phẩm công nghệ hai là tôi , chợt tôi bị vấp ngã , Linh đã không giúp dỡ tôi cơ mà một mạch chạy cho tới đích . Thấy vậy em lien không chơi với các bạn nữa . Ra về lần làm sao Linh củng về cùng với tôi , nhưng từ bây giờ Linh vẫn đi với những người khác , giận nhau được mấy tuần rồi lại thấy ghi nhớ . Chúng ta là bạn bạn giỏi của minh , luon hỗ trợ minh trong học tập tâp , chì vị một chuyện nhỏ tuổi như vậy nhưng mà giận nhau làm mật tình chúng ta của hai bạn . Mới tí nhưng thấy lưu giữ : nhớ dáng di yêu kiều , thiết tha của chúng ta , nhớ làn tóc dài cùng đen lạ mắt , nhớ giọng nói lanh lot của bạn. Rồi một ngày tôi mang đến xin lỗi chúng ta , Linh nói: Mình new là bạn phải xin lỗi bạn . Rồi tình các bạn của Linh với tôi lai nhu cũ.
Bạn đang xem: Kể về một người bạn mà em mới quen
Thử hỏi những vì sao lấp lanh trên bầu trời , tình các bạn và saoxa sản phẩm nào quí nhất, sao xa khe lác đầu Tinh bà là 1 trong những thứ thiên liêng nhất. Bạn Linh là 1 trong người bạn xuất sắc . Em hứa sẽ giữ chạt tình chúng ta này cùng mãi mài sẽ không để nói bị tan tung nữa.
Quê tôi ở nông thôn cơ mà tôi phệ lên nghỉ ngơi thành phố. Từ bé bỏng đến giờ, tôi mới chỉ được về quê bao gồm một lần. Cơ mà lần ấy vẫn xa xôi lắm rồi, tôi không còn nhớ điều gì nữa. Chả là lúc đó tôi còn quá nhỏ xíu mà. Tuần vừa qua, tôi thật bất thần khi được cha mẹ cho về quê chơi ngày nhà nhật. Chuyến du ngoạn đã giữ lại trong tôi bao kỷ niệm nặng nề quên. Suốt đêm hôm trước, tôi gần như không ngủ. Tôi cứ nằm mà tưởng tượng về quê nội. Tôi chỉ nhớ có máng đó là một vùng quê nghèo ở miền trung bộ du. Sáng sớm tàu sẽ chạy, tôi nghủ lăn trong tâm địa mẹ bởi vì mệt quá. Dịp tỉnh dậy bước đi đầu tiên từ bỏ tàu bước xuống là bước chân tôi bước vào nhà nội. Khu nhà ở nằm ngay gần đường tàu, tía gian cũ kỹ, được xây bởi thứ gạch cơ mà lâu ngày đã bị đám rêu làm cho ngả màu xanh. Trước mặt khu nhà ở là cánh đồng lúa bắt đầu gặt xong, phần nhiều gốc lúa trơ ra phơi bản thân dưới số đông cơn gió heo may. Ăn cơm trưa xong, bố mẹ bắt tôi đi ngủ như làm việc trên thành phố. Đến chiều, tôi bắt đầu được bà bầu cho đi chơi cùng các cả nhà ở bên cạnh đồng. Một phong cảnh rộng mênh mông bát ngát nhìn mỏi mắt sống phía xa cũng chỉ thấy núi với mây trắng chứ không giống như thành phố chỉ thấy toàn bên tầng và cao ốc. Đang cắm đầu đuổi theo bé cào cào tất cả cặp cánh blue color đỏ, tôi bỗng dưng lao sầm vào một trong những cậu bé nhỏ trông
background image người nhỏ nhắn rộng tôi khiến cậu nhảy phăng cái chạt bò. Tôi gấp vàng: - Xin lỗi cậu! Cậu bao gồm sao không? - Không! Em ko sao! Còn anh? - mình cũng không sao hiện nay tôi mới tất cả dịp quan gần kề kỹ tín đồ bạn: cậu người nhỏ tuổi nhắn nhưng nhìn khuôn khía cạnh xem chừng rất nhiều tuổi hơn tôi. Nước da cậu đen nhém nhưng đôi mắt sáng dường như rất thông minh. Tôi chủ động làm quen: - bản thân tên là Hải, mới về phía trên thăm các cụ nội. Còn các bạn tên gì? các bạn bao nhiêu tuổi? - Em tên là Minh, em 12 tuổi. - Vậy hả? cố kỉnh là bọn chúng mình cùng tuổi cùng với nhau. Sự đon đả của Minh ngạc nhiên đã khiến cho một cậu bé nhỏ khó tính như tôi hối hả hoà nhập cùng với đồng quê. Minh sẽ chỉ mang lại tôi bao thú đùa ttong chiều tối ngắn ngủi. Phần đông thú đùa ấy cho trong mơ tôi cũng chẳng khi nào có thể suy nghĩ ra. Bắt buộc chăng vì thế mà tôi đã trở thành khó tính. Và chính vì như vậy mà lúc này tôi mới bắt buộc đeo cặp kính cận nặng nài với một mớ kỹ năng không sao tiêu thụ nổi. Minh kể cho tôi biết, cậu cũng là học sinh giỏi trọn vẹn của trường cơ mà so với tôi, Minh còn biết từng nào thứ khác. Minh dạy dỗ tôi biết bắt dế đồng rồi cho một chiếc hộp đề nghịch trò chọi dế, dạy biện pháp thả diều, dạy giải pháp nghe giờ sáo để khác nhau diều nhỏ,
background image diều to… kết luận ở Minh, tôi thấy như có một kho những trò chơi mà tuổi thơ phần nhiều ai mập lên ở tp không khi nào biết được. Chiều tối ngắn ngủi trôi đi cấp tốc chóng. Tôi chia tay người chúng ta mới quen nhằm về thành phố. Trước khi đi Minh còn đến tôi một dòng diều. Tôi cầm chiếc diều lấy làm thích thú mặc dù mang đến thành phố đơn vị mình chưa bao giờ sẽ thả làm việc đâu. Về mang lại nhà, thỉnh thoảng tôi lại viết thư về quê hỏi thăm Minh. Tôi giỏi kể mang lại Minh nghe chuyện phố phường, còn Minh lại bù đắp cho tôi mọi trống rỗng của tuổi thơ. Minh là người các bạn mà tôi quen vừa mới đây nhất. Tôi thật ngạc nhiên ở chiếc nơi xa xăm ấy, tôi lại đã có được một tình bạn thâm thúy và thân thiện đến vậy!(st)
Tôi cách trên tuyến phố quen thuộc. Trời hôm nay thật là đẹp. Trời xanh ngắt ko một gợn mây. Ánh nắng kim cương rải nhẹ đi ra ngoài đường khiến tôi nhớ đến Mai biết bao nhiêu.
Người các bạn đó không học cùng trường, cũng không học cùng lớp, cơ mà tôi quen trong một ngôi trường hợp quánh biệt.
Xem thêm: Top Phần Mềm Kết Nối Tai Nghe Bluetooth Với Máy Tính, Huong Dan Ket
Cứ vào mỗi buổi chiều đến lớp về, tôi lại thấy một cô bé ăn mặc rách nát rưới đi bán bỏng ngô. Một hôm trời mưa to tuy thế cô nhỏ bé kia vẫn đi buôn bán bỏng. Thấy cô nhỏ xíu bán bỏng quần áo ướt sũng,tôi ngay tức khắc đi cạnh bên lại, kéo áo mưa của bản thân mình che cho bạn. Hôm ấy, vừa đi tôi vừa hỏi:
-Mình thương hiệu là Mai. Vị nhà bản thân nghèo quá buộc phải mình bắt buộc đi bán bỏng ngô để mua xống áo và vật dụng học tập.
Thực ra nhà tôi cũng chẳng hơn gì đơn vị Mai. Bỗng, tôi đột nhớ ra loại áo mà ông nội đã tặng ngay mình năm ngoái. Ko tần ngần gì nữa, tôi liền lấy ngay ý kiến đó thảo luận với Mai, tuy nhiên Mai lại nói:
Cũng kể từ ngày hôm đo,tôi không còn thấy Mai đi bán bỏng nữa. Rồi bỗng nhiên một hôm,tôi gặp lại Mai trong một kì thi học viên giỏi. Tôi và Mai mừng húm ôm chầm mang nhau, rồi nhị đứa chạy ù vào trong phòng chuẩn bị thi. Tôi ngồi ngay dưới bàn của Mai. Sau một hồi, sáu giờ trống vang lên báo hiệu bước đầu giờ thi. Phần đầu bài bác thi thì tôi làm cho được rồi nhưng cho một việc khó thì tôi suy xét mãi ko ra. Tôi nhìn lên bên trên thấy Mai viết lia lịa bên trên tờ giấy thi. Trán tôi lấm tầm tìm hôi. đột nhiên từ đâu một cục giấy vo tròn được ném trực tiếp tới trước mặt tôi. Tôi thấy Mai nháy mắt một chiếc như báo hiệu. Tôi gọi ý Mai, định nhặt lên xem tuy vậy tôi lại nhớ bao gồm lần Mai vẫn nói:
Vậy là tôi ko giở ra coi nữa mà nỗ lực đọc thật kĩ đề bài xích để tìm thấy đáp án,và cuối cùng,tôi cũng đưa ra đáp án. Tôi ngay thức thì viết một mạch. Vừa cơ hội hết giờ cũng chính là lúc tôi xong xong toàn bộ bài thi. Ra về, Mai tiến lại sát tôi, nói:
-Lúc nãy bản thân thấy bạn khiếp sợ nên bạn muốn giúp bạn, hiện giờ mình thấy thật sự ân hận.Tốt hơn không còn là chúng mình hãy từ đi cùng lao động bằng đôi chân với trí óc của mình.
Sáng ni Việt Trinh cũng đi xem sách đấy à? Ngồi xuống đây với mình một lát, chút nữa tủ sách mở cửa, chúng mình thuộc vào. À, lúc nào rỗi, đến nhà mình chơi! đơn vị mình ở gần đây thôi. Ở số bên 18C, đường Trần Phú, phường 5 đấy!
Nghe mình nói, mình bao gồm một người các bạn mới quen, bạn cùng xem sách ở thư viện, các bạn ấy tên Việt Trinh, vui tính và dễ thương lắm, gia đình mình người nào cũng muôn chạm mặt bạn đấy! Nhà tôi chỉ có tứ người: bố mẹ và hai bà bầu mình. Cha mẹ đều là thầy cô giáo, đào tạo và giảng dạy ở trường cao đẳng Sư phạm tỉnh. Chị bản thân thì đã học đại học năm thứ bố ở thành phố Hồ Chí Minh, thỉnh phảng phất chị mới trở lại thăm nhà. Anh chị em mình mến nhau lắm. Vui tuyệt nhất là phần lớn lúc chị mình về viếng thăm nhà, chị em mình thường có tác dụng những bữa tiệc nhỏ. Gần như lúc như thế, cả chị cùng mình rất nhiều xúm vào giúp mẹ. Thao tác vừa vui, lại học được ở bà bầu cách làm các món ăn. Phù hợp lắm Trinh ạ!