RSS
Chủ nhật tuân trước, em đã có tác dụng được một việc xuất sắc khiến bố mẹ em cực kỳ vui. Tuy kia chỉ là vấn đề làm nhỏ dại nhưng việc đó đã đem về cho em nụ cười rất nhiều. Em vẫn kề lại mẩu truyện này đến mọi fan cùng nghe.
Bạn đang xem: Kể về một việc tốt mà em đã làm khiến bố mẹ vui lòng
Hôm kia là một buổi chiều mùa hè rất rét nực, mẹ đã đến em tiền để dạo phố ăn kem. Em khôn xiết vui và vắt tiền mẹ cho đi bộ ra đầu phố, trong đầu em còn mải miết cân nhắc xem từ bây giờ mình sẽ ăn uống kem mùi vị gì: vị dâu, vị mít thơm lừng giỏi vị cam non lạnh... Nhưng lại rồi khi đi qua đoạn mặt đường gân công viên cạnh nhà, em nhận thấy một ông lão ăn mày đang ngồi mặt vệ đường. Châm lừ đừ tiến lại, em thây quan sát ông lão ấy thật khắc khổ, thuộc cấp ông cáu bẩn, áo quần cũng không đỡ lặn. Bao quanh chỗ ông ngồi là những quấn ni-lon mập nhỏ, các chai nhựa quăng quật chỏng chơ... Em nghĩ chắc hẳn rằng ông sống luôn trên mặt đường phố vì vậy và rất nhiều thứ xung quanh chính là hành lí của ông. Lúc em cho tới gần, ông lão đã chìa bàn tay gầy gò, run rẩy về phía em dường như muốn mong xin sự giúp sức từ em và những người dân qua đường.
Em bước đi, tay vắt chặt tờ tiền bà mẹ cho với trong đâu vẫn suy nghĩ tới phần đông que kem ngọt ngào, mát lạnh. Nhưng lại khi nhìn ông lão, em lại suy nghĩ tới ông nội sinh hoạt nhà. ông lão có lúc còn nhiều tuổi hơn hết ông nội em. Mà lại ông em được sống trong sự yêu thương, âu yếm của cả nhà, còn ông lão ở chỗ này chỉ gồm một mình..,
Trong lòng em nổi lên một sự xót yêu mến vô hạn. Em đã bao gồm quyết định, em khồng nạp năng lượng kem nữa mà cần sử dụng số tiền bà mẹ cho để giúp đỡ đỡ ông lão. Em để tờ chi phí vào trong tay ông cùng nói: "ông ơi, cháu biếu ông số tiền này nhằm ông nạp năng lượng quà ạ", ông lão nhấn tờ tiền trong tay em và chứa giọng run run nói: "ông cảm ơn con, nhỏ thật tốt bụng, Trời Phật phù trì cho nhỏ nhiều may mắn". Em mỉm cười rồi tạm biệt ông.
Em chứa bước quay trở về nhà, trong trái tim vui phơi phới. Tuy việc em làm cỏ lẽ cũng không giúp được gì nhiều cho ông lão dẫu vậy em tin, nhiều người tốt trên đường cũng biến thành giúp đỡ ông đề ông tất cả một cuộc sống đời thường dễ chịu hơn.
Em đề cập chuyện với mẹ về quyết định của mình, chị em cười khen em ngoan và chị em hứa lần sau vẫn đãi em một giở kem thiệt ra trò. Tất yếu là em khôn cùng háo hức mang đến ngày hôm đó.
Em vốn là 1 trong những đứa trẻ biếng nhác và nhát gan. Tôi hôm ấy, trong nhà chỉ gồm hai chị em con. Bên ngoài, trời mưa lất phất. Bên cạnh tiếng nước rơi tí tách, tất cả xung xung quanh nhà đều vắng ngắt lặng. Em hình dung cảnh khuất tất nơi ngõ nghách mà thấy sợ.
Bố em đưa mẹ lên thăm bà nội giờ đồng hồ này vẫn chưa thấy về. Bà mẹ em lên cơn sốt từ chiều, sẽ nằm đắp chăn trong buồng. Em ý muốn vào ngồi cạnh mẹ, nhưng mẹ bảo em phải ra phía bên ngoài học bài, luôn thể chờ xuất hiện cho bố. Bên sao cơ mà vắng thế! Em ngồi học, lòng cứ rẻ thỏm đề nghị mãi vẫn chưa thuộc bài, cứ đọc câu này lẫn sang câu khác.
Xem thêm: Bảng Nguyên Tử Khối Của Brom, Bảng Nguyên Tử Khối Hóa Học Đầy Đủ Lớp 8, 9
Cô Lan là bác bỏ sĩ, nhà từ thời điểm cách đó đến cả cây số, qua mang đến mấy chiếc hẻm vắng. Đến đơn vị cô Lan tiếng này ư? với mưa xem chừng to hơn lúc nãy, trời cũng có thể có vẻ tối hơn.
Em chú ý mẹ, thấy mẹ có vẻ mệt lắm. Đặt tay lên trán mẹ, trán bà bầu nóng như lửa. Quên hết hồ hết sợ hãi, em nói:
Hóa ra nhỏ đường chưa đến nỗi buổi tối và kinh hãi lắm. Nỗi lo ngại của em từ bây giờ là bà bầu đang nóng cao cùng đang hy vọng em về. Em vừa đi vừachạy. Chẳng mấy chốc em đang đi tới trước nhà cô Lan. Sau thời điểm nghe em nói, cô Lan đem ngay xe máy, chỏ' em cùng mang lại nhà.
Em về đến cửa thì bố và chị em cũng vừa về. Cô Lan vội vã vào thăm khám cho bà bầu rồi chích thuốc và cho người mẹ uống thêm mấy viên thuốc. Mẹ đỡ lạnh rồi ngủ yên.
Trời nắng nóng như đổ lửa. Đường phố nườm nượp fan qua lại. Tiếng vật dụng xe ô tô, xe trang bị nổ giòn giã. Tiếng còi inh ỏi xin đường.
Em đến lớp về nắng nóng mệt. Tuy vậy kìa bên mép đường bao gồm bà lão tay phòng gậy, vai khoác loại túi vải vóc nâu. Bà thế hai cha lần bước đi ra ngoài đường rồi lại cách trở lại, hại xe cộ qua lại va phải.
Đứng nghỉ ngơi lề đường vị trí này trông sang, em ái ngại, cơ mà đang đói với mệt. Em cúi xuống nhìn vỉa hè rồi cách đi... Vài bước chân... Mà lại rồi buộc phải nhìn lại... Bà cầm cố cứ không biết nhìn xuống đường. Em nghĩ về bụng “chắc lần này bà cố kỉnh phải đi ra ngoài đường đi”. Mà lại không, bà cố kỉnh thấy cái xe tải to ở xa chạy cho và lần này thì bà vắt phải quay lại vỉa hè do sợ!
Không thể cù đi được nữa. Em đã được nghe câu phương ngôn “Thương fan như thể yêu thương thân”, bắt buộc em phải kết thúc khoát tảo trở lại, sang bên đường chỗ bà núm đang dứng. Đến nơi, em nói với bà:
Bà cầm ngẩng lên quan sát em, đôi mắt cảm động. Bà lấy tay áo chấm đầy đủ giọt những giọt mồ hôi trên trán em rồi nói:
Thế là em sẽ dắt bà cố kỉnh qua đường. Khi chia tay bà chũm còn cám ơn vội vàng và cứ hỏi: “Cháu là nhỏ nhà ai mà xuất sắc thế”. Em chỉ nói vài lời cùng xin phép bà về trước. Trước lúc đi, em không quên chỉ đường đến bà mang đến nơi đàn ông làm việc cách đó không xa...
Bữa cơm hôm ấy ngon kỳ lạ lùng. Một phần vì đói, tuy nhiên cơm còn ngon hơn do em cảm thấy tôi đã làm được một vấn đề tốt.