Hãy mĩm cười… quấy sai cần sám hốiHững hờ nhìn oan trái… nghiệp phận duyênChấp dìm điều giỏi thầy dạy chúng ta khuyênSẽ có những lúc nhủ thầm…. ĐÂY AN LẠC
Từ đi dạo ấy… vào hành vi tạo ra tácSát na chổ chính giữa tiếp tiếp ngữ ngôn… lànhHạnh phúc… nhẹ nhàng tỏa khắp chung quanhThì ra thế… cần… bao công huân hằng dưỡng
Vào phút chót…. Chiêm nghiệm rồi hân thưởngCuộc sống không đếm bằng con số của nămLàm nuốm nào… luôn luôn săn sóc bón chămNiềm vui… đến… hưng phấn từng ngày tháng
_________________________________
Cổ nhân dạy đánh giá qua từ ngữHãy lựa lời sao để tránh tai bayGiọng nhẹ nhàng thì… ai cũng khen hayRất khó chuộng… khi buông ra chua chátCổ nhân dạy đánh giá rồi khó khácQua ngôn từ thành độc ác, vô duyênIm lặng là vàng hãy nhớ lời khuyênUốn lưỡi bẩy lần, lắm… khi còn lạc
Cổ nhân dạy đánh giá người thiện, ácDù “Tâm Xà Khẩu Phật” khó cất quanhCòn “Tâm Phật, Xà Khẩu” cũng chẳng lànhNên cả hai: “Tâm, Khẩu” cần tu dưỡng
Cổ nhân dạy muốn bắt buộc người phương trưởngTự vấn mình nhận lời nói NÊN chăng ???“Dĩ Hòa” sẽ “Vi Quý” đã… được rănLời Ái Ngữ nghe hoài… không một ai chán
Cổ nhân dạy KHẨU THIỆT… phải cố ráng
Trái tim ai đã một lần mở cửaĐón người vào rồi khép lại ngàn nămVì nhận ra những lời nói xa xămMỗi từ đều là nhát dao cắt nửa…
Vì…
Lời nói ko là daoMà cắt lòng đau nhói…Lời nói ko là khóiMà mắt lại cay cay..
Lời nói không là mâyMà chuyển ta xa mãi…Sao không ngồi nghĩ lại,Nói với nhau nhẹ nhàng…
Lời nói không là vàng,Mà tiền không mua được.Lời nói ko là nước, Mà làm mát cả lòng…
Lời nói không là sôngMà nhấn chìm nhân cách,Lời nói ko là thạchMà đập chẳng thể tan…
Nên…
Nói với nhau nhẹ nhàngBằng tấm lòng chân thậtLửa, băng dù chất ngấtLắng lòng cũng sẽ tan…
tp