1. Thời gian quý báu lắm
Sinh thời, chưng Hồ của chúng ta yêu đồ vật gi nhất, ghét vật gì nhất? đề cập cũng hơi khó trả lời cho thật chính xác. Vì chưng ở ta không có thói thân quen tự bạch và bí mật đáo, ý nhị vốn là một điểm lưu ý của lối xử sự phương Đông.
Tuy nhiên, quan sát và theo dõi qua tác phẩm, hoạt động và làm việc đời thường, điều ta có thể thấy rõ cái mà người ghét nhất, ghét cay, ghét đắng, ghét vào tận tâm là các thói quan liêu liêu, tham nhũng, xa hoa, lãng phí tiền bạc và thời gian của nhân dân.
Ở một mức độ khác, phải chăng hơn, những người có điều kiện tiếp xúc và thao tác làm việc với chưng Hồ, điều thấy rõ nhất là chưng rất khó chịu khi thấy cán bộ làm việc không đúng giờ.
*Năm 1945, mở màn bài thủ thỉ tại lễ tốt nghiệp khoá V Trường huấn luyện và giảng dạy cán cỗ Việt Nam, người thẳng thắn góp ý: Trong giấy mời tới đây nói 8 giờ bắt đầu, hiện giờ 8 giờ đồng hồ 10 phút rồi mà đa số người chưa đến. Tôi khuyên bạn bè phải làm việc cho đúng giờ, vì thời gian quý báu lắm.
*Trong loạn lạc chống Pháp, một bè bạn cấp tướng tá đến làm việc với bác sai hứa hẹn mất 15 phút, tất nhiên là có lý do: mưa to, suối lũ, ngựa không qua được. Chưng bảo:
- Chú làm tướng mà chậm rãi đi mất 15 phút thì quân nhân của chú đã hiệp đồng sai đi bao nhiêu?. Bây giờ chú đã công ty quan, không sẵn sàng đầy đủ các phương án, cần chú đang không giành được nhà động.
*Một lần khác, bác bỏ và đồng bào phải đợi một bạn bè cán bộ đến để bắt đầu cuộc họp. Chưng hỏi:
- Chú đến chậm trễ mấy phút?
- Thưa Bác, lừ đừ mất 10 phút ạ!
- Chú tính núm không đúng, 10 phút của chú phải nhân cùng với 500 bạn đợi sinh hoạt đây.
Bác quý thời gian của chính bản thân mình bao nhiêu thì cũng quý thời gian của fan khác bấy nhiêu, do vậy hay không bao giờ để bất cứ ai đề nghị đợi mình.
*Năm 1953, Bác ra quyết định đến thăm lớp chỉnh huấn của các bạn em trí thức, cơ hội đó đang phi vào cuộc đấu tranh tứ tưởng gay go. Tin vui mang lại làm phấn chấn cả lớp học, mọi người hồi hộp ngóng đợi.
Bỗng gửi trời đột ngột, mây đen ùn ùn kéo tới, rồi một cơn mưa dồn dập, xối xả, tối đất, buổi tối trời, hai tía tiếng đồng hồ đeo tay không dứt. Người nào cũng xuýt xoa, nuối tiếc rẻ: mưa cầm cố này, chưng đến sao được nữa, trời hại quá.
Giữa thời gian trời đang trút nước, lòng fan đang thất vọng, thì từ quanh đó hiên lớp học tất cả tiếng rì rào, rồi nhảy lên thành giờ reo át cả giờ đồng hồ mưa ngàn, suối lũ:
- bác đến rồi, đồng đội ơi! bác bỏ đến rồi!
Trong chiếc áo mưa ướt sũng nước, quần sắn cho quá đầu gối, đầu nhóm nón, bác hiện ra thân niềm ngạc nhiên, hân hoan và vui miệng của tất cả mọi người.
Về sau, bằng hữu được biết: giữa thời gian Bác chuẩn bị đến thăm lớp thì trời đổ mưa to. Các bằng hữu làm việc lân cận Bác kiến nghị Bác cho báo hoãn đến một buổi khác. Có đồng chí đề nghị triệu tập lớp học ở một vị trí gần chỗ ở của Bác...
Nhưng bác không đồng ý: Đã hứa hẹn thì buộc phải đến, đến đến đúng giờ, đợi trời tạnh thì biết đến khi nào? Thà chỉ 1 mình Bác với một vài ba chú nữa chịu ướt còn hơn để cho cả lớp học đề xuất chờ uổng công!.
*Ba năm sau, thân thủ đô thành phố hà nội đang vào xuân, câu chuyện có thêm một quãng mới. Vào lúc tết truyền thống cổ truyền của dân tộc, hàng trăm ngàn đại biểu các tầng lớp nhân dân hà nội tập trung trên Uỷ ban hành chính thành phố bỏ lên chúc tết chưng Hồ. đang tới giờ lên đường, trời đột đổ mưa như trút. Giữa cơ hội mọi fan còn đang lo âu thu xếp phương tiện cho đoàn đi để bác khỏi phải chờ lâu thì bỗng xịch, một cái xe đỗ trước cửa. Bác Hồ từ bên trên xe bước xuống, cầm cố ô đi vào, theo lần lượt bắt tay, chúc tết từng người, trong nỗi bất thần rưng rưng cảm động của những đại biểu.
Thì ra, thấy trời mưa to, cảm thông với khó khăn của ban tổ chức triển khai và ko muốn các đại biểu vì chưng mình cơ mà vất vả, chưng chủ động, tự thân mang lại tại khu vực chúc tết những đại biểu trước. Thật đúng là mối hằng vai trung phong của một lãnh tụ suốt cả quảng đời quên mình, chỉ nghĩ mang lại nhân dân, cho tới tận phút lâm chung, vẫn luôn ghi nhớ dặn lại: Sau khi tôi đang qua đời, không nên tổ chức điếu phúng linh đình, để khỏi lãng phí thời giờ đồng hồ và tài lộc của nhân dân.
2. Chú còn con trẻ chú vào hầm trước đi
Một tháng ngày 7 năm 1967 sống Hà Nội, bạn bè Mai Văn cỗ được bác Hồ hotline đến mời cơm trắng tiễn chân trước khi bạn bè lên lối đi Paris nhận trách nhiệm Tổng đại diện Chính đậy ta cạnh bên Chính lấp Pháp.
Trong bữa cơm, bác kể chuyện về khu vực Luýc-xăm-bua, Mông-pac-nát, nơi Bác có tương đối nhiều kỷ niệm. Bác bỏ nói chưng rất yêu Paris, Paris vẫn dạy cho người nhiều điều...
Bỗng tiếng còi thông báo rú lên. Một chiến sĩ bảo đảm an toàn yêu cầu bác và các bè bạn khác xuống hầm. Ít phút sau vẫn nghe tiếng đạn nổ.
- Thưa Bác, tác chiến report chúng nó đánh mong Long Biên. Mời bác bỏ vào hầm trú ngay cho.
Bác tảo lại đồng chí Bộ, nói:
- bác bỏ già rồi, chẳng bom đế quốc làm sao ném đâu. Chú còn trẻ, chú yêu cầu vào hầm ẩn nấp trước.
Rồi chưng đẩy đồng chí Bộ đi trước, tiếp đến đến đồng chí Phạm Văn Đồng, đồng minh cảnh vệ.
Bác là bạn vào hầm trú khuất sau cùng.
3. Bác liệu có phải là vua đâu
Có một số người tất cả ngôi cao, chức cả, sống trong sự trọng vọng, kính yêu của rất nhiều người, liên tiếp được tận hưởng sự chiết khấu đặc biệt, lâu dần cũng thân quen đi mà không còn biết rằng mình đã nhiễm nên thói sệt quyền, quánh lợi.
Suốt đời vai trung phong niệm là người công bộc của nhân dân, lo trước thiên hạ, vui sau thiên hạ, chưng Hồ của bọn họ luôn luôn hoà mình vào cuộc sống thường ngày chung của đồng bào, đồng chí, ko nhận bất kể một sự ưu tiên nào tín đồ khác giành cho mình.
Kháng chiến việt nam bùng nổ, nhiều nhân sĩ, trí thức cao tuổi theo bác bỏ lên Việt Bắc, đi kháng chiến, đèo cao, suối sâu, mặt đường bùn lầy, những vị yêu cầu nằm cáng. Bằng hữu phục vụ lo chưng mệt cũng đề nghị Bác lên cáng, chưng gạt đi: bác còn khoẻ, còn đi được, các chú có trách nhiệm đưa chưng đi như vậy này là giỏi rồi.
Cuối năm 1961, Bác trở lại viếng thăm xã Vĩnh Thành, thị trấn Yên Thành, tỉnh giấc Nghệ An, một xóm có phong trào trồng cây tốt. Tại một ngọn đồi thấp, chưng đứng nói chuyện với nhân dân trong xã. Trời đã sắp trưa, tuy đã sang đông mà nắng còn gay gắt. Nhìn bác đứng giữa nắng trưa, ai ai cũng băn khoăn. Đồng chí quản trị huyện cho tìm mượn được dòng ô, định giương lên đậy nắng cho Bác, thì Bác quay trở lại hỏi:
- cầm cố chú gồm đủ ô đậy cho tất cả đồng bào không? Thôi, chứa đi, Bác có phải là vua đâu?
Một lần, trong bữa ăn, đồng chí phục vụ dọn lên cho bác bỏ một đĩa cá anh vũ, một các loại cá sông quý và hiếm thường chỉ tất cả ở khúc sông Hång đoạn Bạch Hạc - Việt Trì. Nhìn đĩa cá biết ngay lập tức là của hiếm, bác khen cùng bảo:
- Cá ngon quá, ráng mà chú sơn (tức đồng chí Phạm Văn Đồng) lại đi vắng. Thôi, các chú để mang lại chiều bè bạn Tô về cùng thưởng thức.
Miếng ngon không bao giờ Bác chịu ăn một mình. Chia sẻ ngọt bùi là thế, tưởng chuyện cũng trở nên qua đi. Nhưng mang lại bữa sau, vào mâm cơm lại có món cá hôm trước. Nhìn đĩa cá, chưng hiểu ngay cùng tỏ ra không bằng lòng.
- Bác liệu có phải là vua đâu mà bắt buộc cung với tiến!
Rồi Người nhất quyết bắt đưa theo không ăn nữa. Như Bác đã từng có lần nói, ngơi nghỉ đời ai chẳng thích ăn uống ngon, khoác đẹp, nhưng lại nếu miếng ngon này lại đánh đổi bằng sự mệt mỏi nhọc, phiền hà của người khác thì bác đâu có chấp nhận.
Những bằng hữu công tác trong lấp Chủ tịch từng ngày vẫn thường xuyên đi lại bởi xe đạp, thỉnh phảng phất có gặp mặt Bác đi bộ. Nhận thấy Bác, mọi người đều xuống dắt xe chê Bác trải qua rồi new lên xe đi tiếp. Thấy vậy, bác thường khoát tay ra hiệu bảo anh em cứ đi tiếp, không cần xuống xe. Tuy nhiên ai bao gồm thể cho phép mình ngồi trên xe khi bác bỏ đi bộ. Một lần, chưng gọi bằng hữu vừa xuống dắt xe lại gần cùng bảo:
- những chú có công việc của mình đề nghị cứ thường xuyên đạp xe nhưng mà đi. Bác đâu liệu có phải là cái đền có biển hạ mã làm việc trước để ai đi qua cũng yêu cầu xuống xe, xuống ngựa?
Lão Tử gồm nói: Trời khu đất sở dĩ có thể dài với lâu bởi vì không sống và làm việc cho mình đề xuất mới được ngôi trường sinh. Thánh nhân đặt thân mình ngơi nghỉ sau mà lại lên trước, đặt thân mình nghỉ ngơi ngoài và lại còn. Bác bỏ Hồ sống quên mình, không nghĩ mang đến mình mà lại trở thành sinh sống mãi. Lời Lão Tử thật thâm thúy lắm thay!