Đưa tấm lưng gầy thân phụ che chở đời con.”
Điều hạnh phúc của mỗi đứa con là khi được sống trong tình yêu thương, bít chở, đùm bọc của phụ vương mẹ mình. Ơn dưỡng dục, công sinh thành của thân phụ mẹ làm thế nào tả hết, nhất là người mẹ- người có nặng đẻ đau, luôn luôn chăm lo, yêu thương bọn chúng ta. Hãy thuộc đọc những bài văn phát biểu cảm nghĩ về mẹ của em hay cùng ý nghĩa nhất dưới đây để thấy được tình mẹ bao la như thế như thế nào bạn nhé.
Bạn đang xem: Nêu cảm nghĩ về mẹ
Nội dung bài viết
Phát biểu cảm nghĩ của em về mẹ
Phát biểu cảm nghĩ của em về mẹ
Tuổi thơ chở đầy cổ tích
Dòng sòng lời mẹ ngọt ngào
Đưa con đi cùng đất nước
Chòng chành nhịp vòng ca dao”
Lời thơ của Trương nam Hương luôn luôn vang vọng trong tôi về hình anh người mẹ dịu dàng, nhân hậu. Bao dung với những câu hát ru hời mẹ hát ru tôi trên cánh nôi tuổi thơ. Lúc đó, kí ức tôi bỗng trở thành một cuốn băng bị tua ngược tái hiện lại hình ảnh người mẹ yêu dấu của tôi – người nhưng tôi vẫn hằng biết ơn với tôn thờ bấy lâu nay. Từ khi được sinh ra, tôi đã nhận được một vòng tay âu yếm, một cái sữa ngọt ngào cùng một tình thương mênh mông, tràn trề từ người mẹ của tôi. Mặc dù mẹ không đẹp bằng những người phụ nữ khác, mặc dù mẹ không có mái tóc nhiều năm đen mượt, không có làn da trắng hồng tuyệt đôi mắt long lanh, nhưng trong mắt tôi mẹ vẫn là người đẹp nhất. Đẹp vày sự cần cù, nhẫn nại; đẹp vày sự thông minh, sáng suốt và hơn cả, mẹ đẹp nhất ở khuôn mặt đôn hậu và đôi mắt luôn luôn nhìn tôi trìu mến. Vào ánh mắt ấy, tôi nhận rõ được tình thương bát ngát không bao giờ vơi cạn của mẹ.
Mẹ lo cho cửa hàng chúng tôi từng miếng ăn, giấc ngủ, cái mặc với việc học hành. Chiếc lo lắng, trăn trở ấy đã hằn sâu lên đôi mắt của mẹ, trên nước domain authority ngăm ngăm bởi vì nắng mưa của cuộc đời, của thời gian. Nhiều lúc, mẹ rất nghiêm khắc với lạnh lùng, nhũng cơ hội như vậy tôi cảm thấy mẹ là người rất đáng ghét. Nhưng những dịp mẹ ôm tôi vào lòng, bàn tay gầy đụn xương xương của mẹ vuốt nhẹ lên mái đầu tôi. Những suy nghĩ xấu xí khi ấy chợt chảy biến lúc nào tôi chẳng hay, hiển hiện nơi tôi chỉ còn là một tình yêu thương thương nhưng tôi giành riêng cho mẹ. Hằng ngày, đôi bàn tay xương xương đầy những vết chai sần ấy của mẹ vẫn chăm chỉ, miệt mài đi có tác dụng kiếm tiền nuôi gia đình, về nhà, bàn tay ấy còn giặt giũ, nấu cơm. Đôi bàn tay ấy đã tạo sự biết bao điều kì diệu. Những lúc tôi bị sốt, mẹ đã nắm chặt tay tôi mà lại ân cần chăm sóc. Trong tình cảm thương đó, tôi cảm nhận được lòng mẹ thật bao la, rộng lớn cùng nó đã tạo cho cơn sốt của tôi được bớt đi phần nào. Tôi vẫn nhớ như in loại ngày ấy, lúc đi học về, tôi bắt quả tang mẹ đọc trộm nhật kí của tôi.
Tôi bước đến chỗ mẹ đang ngồi cùng quát lên: “Tại sao mẹ lại đọc trộm nhật kí của con? Mẹ ko được đọc”. Cứ tưởng rằng mẹ sẽ giận dữ la rầy tôi, như thế nào ngờ mẹ ko nói gì cả cơ mà bước ra khỏi căn phòng một biện pháp lặng lẽ với đôi mắt rưng rưng. Tôi đóng sầm cửa lại cùng ngồi bẹp xuống sàn bên khóc nức nở. Hôm ấy, tôi đã ko ăn tối. Ngồi trong phòng, đôi mắt tôi đơ cứng, bơ phờ chú ý về góc bàn – nơi để quyển nhật kí, mặc kệ mang lại những lời mẹ gọi ở quanh đó cửa. Đêm đó, tôi trăn trọc mãi ko ngủ được. Phải chăng vì tôi đã thân quen ngủ với mẹ, được mẹ nâng niu, âu yếm đưa tôi vào thế giới cổ tích với biết bao điều kì diệu nên tôi mới như thế? Cảm xúc của tôi dâng trào lên một giải pháp mãnh liệt, thấy hối hận vỉ đã quát mẹ tôi. Bây giờ, tôi chỉ muốn nói với mẹ rằng “Con xin lỗi mẹ rất nhiều!” “Mẹ ơi, bé yêu mẹ nhiều lắm mẹ biết không? mặc dầu con bao gồm khôn lớn, bao gồm trở thành người tài giỏi đến đâu đi chăng nữa thi vào mắt mẹ, con vẫn chỉ là đứa con nhỏ xíu bỏng, ngây thơ của mẹ. Nhỏ rất biết ơn mẹ. Bé tự hào bởi vì suốt cuộc đời này, mẹ mãi là nguồn sáng sủa soi đường mang đến mỗi bước bé đi.
Phát biểu cảm nghĩ về mẹ của em
Văn mẫu phạt biểu cảm nghĩ về mẹ giỏi nhất
Tôi đã từng nghĩ mình là đứa trẻ rất hạnh phúc bởi tôi được lớn lên trong vòng tay yêu thương thương của mẹ và sự bít chở rộng lớn của bố. Bố mẹ luôn hy sinh để giành riêng cho tôi những gì tốt đẹp nhất. Tôi thực sự khắc ghi tình nghĩa của bố mẹ vào lòng, Mẹ là người đã hình thành tôi cùng nuôi dưỡng tôi thành người. Em luôn luôn biết ơn và mến thương mẹ rất nhiều!
Sẽ không có từ ngữ nào có thể diễn tả được hết sự bao la của tình mẫu tử “Tình mẹ bát ngát như biển Thái Bình”. Tình cảm của mẹ dành cho tôi từ khi sở hữu thai đến đến lúc sinh tôi ra bên trên cuộc đời với nuôi dạy tôi đề nghị người. Tôi nghe bà ngoại kể lại, ngày còn bé nhỏ tôi rất là bướng bỉnh cùng nghịch ngợm yêu cầu mẹ rất vất vả. Bố thì đi làm xa nhà, có những đêm tôi quấy mẹ do trông tôi nhưng mà thức cả đêm bế tôi, nét mặt mẹ tái nhợt hẳn đi do mệt. Bà ngoại phải nấu cháo gà mang lại mẹ ăn để lấy sức. Những lúc tôi bị ốm mẹ lo lắng đưa tôi đi đi khám hết viện này đến viện khác để mong muốn tìm được bác sĩ xét nghiệm bệnh tốt nhất với chữa khỏi bệnh cho tôi.
Từ khi tất cả tôi, mẹ dường như không tồn tại thời gian đến riêng mình nữa, không hề những buổi găp bạn bè mà lúc nào cũng là thời gian của nhị mẹ con. Đi đâu mẹ cũng đưa tôi đi cùng, những bác láng giềng ai cũng khen tôi ngoan với mập mạp đề xuất mẹ vui lắm. Buổi tối trước lúc đi ngủ mẹ thường hát ru tôi hoặc kể chuyện cổ tích mang lại tôi nghe, hình ảnh cô Tấm, Lọ Lem, cô nhỏ bé quàng khăn đỏ giờ vẫn còn in đậm trong tim trí của tôi! Cảm ơn những câu chuyện mẹ kể đã đưa tôi vào giấc ngủ ngon. Qua những nhân vật mẹ kể đã cho tôi thêm nhận thức về giá chỉ trị của cuộc sống với đã nuôi dưỡng trung khu hồn tôi yêu cầu người. Bài văn vạc biểu cảm nghĩ của em về người mẹ thân yêu.
Khi tôi lớn lên mẹ vất vả hơn, bởi mẹ sẽ phải dạy cho tôi rất nhiều thứ để tôi trưởng thành hơn và hoàn thiện mình. Mẹ dạy tôi đọc thật cụ thể mạch lạc, viết làm thế nào để cho thật tức thì ngắn thẳng hàng vị người ta nói “nét chữ nết người”. Mẹ dạy tôi sắp xếp sách vở ngăn nắp, quần áo gọn gàng để khi cần sẽ tra cứu thấy ngay. Mẹ dạy con gái mẹ phải đi đứng cùng nói chuyện với người lớn tuổi như thế nào mang đến lễ phép, đúng lễ nghĩa. Mỗi khi mẹ vào bếp nấu ăn, mẹ thường bảo tôi vào cùng để mẹ dạy nhỏ nấu những món ăn. Mẹ bảo “là người phụ nữ thì phải biết nấu những món ăn ngon mang lại gia đình”.
Mỗi khi tôi yếu lòng hoặc gặp những nặng nề khăn trong cuộc sống, tôi thường kiếm tìm đến mẹ để chia sẻ để trung tâm sự. Những thời gian đó, mẹ lắng nghe tôi nói với khẽ gật đầu. Ánh mắt, nụ cười với những cái gật đầu khe khẽ của mẹ đã làm tôi cảm thấy được an ủi và sẻ chia. Lời khuyên của mẹ đã cho tôi thêm sức mạnh với tự tin để làm cho mọi việc tốt hơn. Mẹ ko những là người mẹ đáng kính mà còn là người bạn thân thiết của tôi vào cuộc đời. Đối với tôi, mẹ là người phụ nữ quan tiền trọng cùng tuyệt vời nhất.
Mẹ à! bé thực sự rất biết ơn những công trạng của mẹ giành riêng cho con. Những gì con tất cả được ngày lúc này đều là vì công sức của bố mẹ nuôi dạy. Tình nghĩa của mẹ dành cho con, bé biết sẽ không thể như thế nào báo đáp, nhờ gồm mẹ mà đàn bà của mẹ đã thực sự trưởng thành và đang là một người công dân tốt của gia đình, trường lớp và của xóm hội. Bé sẽ luôn luôn cố gắng học tập thật tốt để mẹ cảm thấy yên tâm. Và con sẽ luôn luôn cố gắng để trả thiện bản thân để trở thành người phụ nữ tuyệt vời như mẹ! nhỏ cảm ơn những điều tốt đẹp nhất mẹ đã giành cho con, trên chặng đường bé đang đi nhỏ rất cần có mẹ ở bên cạnh.
Cảm nghĩ của em về mẹ
Văn mẫu phân phát biểu cảm nghĩ về mẹ xúc động nhất
“Gió mùa thu, mẹ ru con ngủ…”
Không biết từ bao giờ câu hát đó đã khắc sâu vào trọng điểm trí tôi, đôi cơ hội nó lại vang lên vô thức có tác dụng thôi như thức nhớ lại một thuở xa xưa còn nằm vào nôi. Gồm thể với bạn đó chỉ là một câu hát ru bình thường như mọi câu hát khác, nhưng đối với tôi đó là cả một tình thương thương mênh mông của mẹ giành cho tôi.
Mẹ của tôi có dáng người hơi gầy. Đôi vai mẹ nhỏ xíu nhỏ cơ mà nặng trĩu bao lo toan. Mẹ lo mai sau phải dậy thật sớm cất mẻ cá bán cho sớm hết sản phẩm còn về lo cơm nước đến bố nhỏ tôi, mẹ lo gọi thằng út dậy sớm đi học do nó giỏi ngủ nướng và còn nhiều nỗi lo khác, tất cả đều dồn lên đôi vai gầy guộc ấy của mẹ.
Đôi bàn tay mẹ chai sần vì phải có tác dụng lụng vất vả nuôi chúng tôi khôn lớn, đến chị em công ty chúng tôi được đi học như chúng bạn , mặc cho dù kinh tế đơn vị tôi cũng ko phải là tương đối già gì. Một lần tôi đi chơi về chẳng may chiếc áo đứt một nút. Thế là tôi nằng nặc đòi mẹ thiết lập cho chiếc áo mới, còn mẹ thì nói rằng: “Chúng ta gồm thể sửa lại nó còn à”. Nghe vậy tôi bèn bỏ vào buồng nằm khóc thút thít. Một dịp sau, ngó đầu ra khỏi phòng, tôi chợt chạnh lòng lúc ấy mẹ đang khâu lại dòng áo nút áo mang đến tôi. Nhìn dáng mẹ hao gầy, cặm cụi với từng đường chỉ mũi kim, cảm giác sững sờ xâm chiếm con người tôi. Tôi thẫn thờ quan sát vào khoảng ko vô định trước mắt tôi. Là tôi đấy ư? Một đứa phụ nữ tưởng chừng đã trưởng thành nhưng lại vô trọng tâm đến mức này ư? Tôi chợt òa khóc, muốn ôm chặt lấy mẹ và nói rằng: “Mẹ ơi! bé yêu mẹ nhiều lắm….”
Tôi thường thấy bố mẹ rủ bạn bè về nhà thuộc vui vẻ, hả hê với những chai bia, bàn tán bao nhiêu chuyện…
Rồi tôi lại thấy mẹ cặm cụi dọn dẹp những bát đĩa, lòm khòm nhặt từng vỏ chai xếp lại, sáng mai ra chợ đổi lấy chục chanh pha nước cho người chồng mệt mỏi đang nhức đầu vày say.
Tôi thấy chị cả sau một ngày học tập mệt mỏi, về đến bên vội đá quý bật quạt ngả lưng nằm ngủ.
Tôi thấy mẹ ra hiên nằm những ngày trời lạnh rồi lẩm bẩm xem điện tháng này có quá định mức không.
Tôi thấy thằng út phù hợp chơi điện tử , cứ đi học về nó lại bắt đầu công việc bấm bấm, dí dí mấy loại nút điều khiển.
Tôi thấy mẹ rất say mê xem cải lương, vừa vệ sinh nước mắt rồi cười đến số phận đã bớt đau khổ của những nhân vật, chẳng để ý màn hình hiển thị mất màu hay thỉnh thoảng lại nghe tiêng được tiếng mất.
Tôi thấy mọi người đều chỉ nghĩ về những chuyện lớn lao, thích thú của riêng mình nhưng mà lắm dịp quên đi những chuyện nhỏ xung quanh.
Xem thêm: Danh Sách Các Công Ty Nước Ngoài Lớn Tại Tphcm, Top 05 Công Ty Nước Ngoài Lớn Nhất Việt Nam
Tôi thấy mẹ suốt đời chắt chiu vụn vặt mà mẹ luôn luôn dạy bé mình những bài bác học lớn lao….
Tất cả, tất cả những điều ấy tôi thấy từ mẹ, những điều dù chỉ nhỏ nhoi đều gợi lên trong tôi những suy nghĩ về cuộc đời, về một đức mất mát cao cả, về một trung khu hồn cao thượng chỉ biết về mọi người, về những vẻ đẹp ẩn náu trong những bé người bình thường, giản dị..
Mùa thu đã đến rồi, tôi thường ngắm cây hoa sữa trước cửa nhà bỗng một chiếc lá rubi buông xuống mặt đất , với theo một nỗi luyến tiếc bâng khuâng. Tôi hốt hoảng, chợt nghĩ về một ngày như thế nào đó mẹ tôi như chiếc lá vàng này. Tôi thầm ước: Thời gian ơi! Hãy ngừng trôi đi nhé! Để mẹ tôi mãi được ở bên tôi.
Văn mẫu phân phát biểu cảm nghĩ về mẹ xuất xắc nhất
Văn mẫu cảm nghĩ về mẹ xúc động nhất
Mẹ năm ni đã gần bốn mươi tuổi nhưng ai cũng nói mẹ già hơn so với tuổi, có lẽ do gánh nặng cuộc đời, vày nuôi dưỡng chị em em? Công việc của mẹ rất giản dị đó đó là làm ruộng. Mẹ em có sở mê say rất không giống với mọi người, đó đó là làm việc. Mẹ có dáng người dong dỏng cao, nước da ngăm đen đã bị rám nắng, làn tóc của mẹ nhiều năm ngang lưng đã bị cháy nắng xung quanh đồng ruộng, nắng chói để đem lại cho em một cuộc sống ấm no. Lúc đi làm cho mẹ thường búi tóc lên, để lộ ra mấy cộng tóc xoăn trông thật duyên dáng. Đi với làn tóc ấy chính là khuôn mặt hình trái xoan của mẹ. Vầng trán của mẹ cao rộng, có lúc nheo lại lộ vẻ suy tư. Năm tháng, thời gian đã hằn lên khuôn mặt mẹ những nếp nhăn nho nhỏ.
Nhưng thời gian cũng ko thể xóa nhòa được nét dịu hiền, phúc hậu trên khuôn mặt ấy. Mẹ em đẹp lắm! Đôi mắt mẹ đen láy thấm đượm sự bao dung, trìu mến. Người ta thường nói “Đôi mắt là cửa sổ của trung ương hồn” quả là ko sai. Chú ý vào đôi mắt mẹ, em tất cả thể đoán được những suy nghĩ trong mẹ. Những lúc em làm được việc tốt đôi mắt ấy hạnh phúc như cười. Và cũng từng đỏ hoe khi mỗi lần em làm cho điều sai trái. Quan sát vào đôi mắt mẹ, em tự trách mình vày đã làm cho mẹ buồn. Cùng với đôi mắt mẹ là cặp lông mi dài và đôi lông mày lá liễu dày. Mũi mẹ cao cao, loại miệng nho nhỏ, khi cười để lộ hàm răng trắng, đều như hạt bắp.
“Đi khắp thế gian không người nào khổ bằng mẹ “
Nhờ gồm bàn tay đầy nghị lực của mẹ đã nuôi em khôn lốn đến chừng này. Bàn tay ấy đã bị bao sậm, hằn những vết nứt nẻ. Bao nhiêu vết là bấy nhiêu vất vả gian khó của mẹ. Đôi cẳng bàn chân cũng vậy, nó cũng đã bị nứt nẻ. Những lúc trời trở lạnh, đôi bàn chân ấy lại đau, nhức khiến mẹ phải dìm vào nước muối. Đôi vai mẹ gầy gộc đã trở từng nào là mưa nắng. Nhìn tất cả những thứ ấy em cảm thấy yêu mẹ thật nhiều, thật nhiều.
Nhìn bàn tay mẹ chăm sóc từng đám lúa, luống rau, em cảm thấy mẹ yêu cây cỏ đến chừng nào. Mẹ là một người nhưng mà không thể thiếu vào gia đình. Hằng ngày, mẹ như một cô tấm với những công việc như nấu ăn, giặt giũ, dọn nhà… thật cấp tốc nhẹn, gọn gàng. Dù công ty cửa bao gồm bề bộn đến mấy, nhưng mà nếu được bàn tay siêng năng của mẹ thì sẽ trở yêu cầu gọn gàng. Bởi lo đến cuộc sống của gia đình nhưng mà mẹ chẳng bao giờ rảnh rỗi cả, hết việc nhà rồi lại làm ruộng.
Mẹ là một người luôn luôn dành trọn mọi sự yêu thương cùng lo toan mang đến em. Thời điểm em có tác dụng điều gì không đúng trái, mẹ ko la mắng gì đâu mà lại mẹ dạy em những điều giỏi lẽ phải, khiến em luôn luôn ghi nhớ vào lòng. Mặc dù mẹ bận rộn lắm nhưng mẹ vẫn luôn luôn quan chổ chính giữa tới công việc học hành của em. Thời gian em đau ốm, mẹ là bàn tay ấm áp, bít chở mang lại em vượt qua.
Đối với mọi người trong buôn bản xóm, mẹ rất hòa nhã, cởi mở với họ yêu cầu ai cũng quý mến mẹ. Trong công việc, mẹ rất nhiệt tình cần mỗi lần đi dặm tốt gặt lúa thì có lẽ ai cũng kêu mẹ đi.
Người mẹ nâng niu của em là như vậy đó, mẹ là một người rất yêu thương đứa con của mình. Em yêu thương mẹ lắm! yêu mẹ rất nhiều. Em tự nhủ rằng sẽ cố gắng học tập thật giỏi để trở thành nhỏ ngoan, trò giỏi, con cháu ngoan bác bỏ Hồ, tương lai đền đáp công ơn lớn lớn của mẹ đã bao năm chăm lo cho em từ miếng ăn đến giấc ngủ.
“Mẹ như biển cả mênh mông
Con luôn ghi nhớ công ơn của người”.
Văn mẫu phân phát biểu cảm nghĩ về mẹ xúc động nhất
Phát biểu cảm nghĩ của em về người mẹ thương mến của mình
“Đêm nay nhỏ ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời.”
Trong cuộc đời này, tất cả ai lại ko được lớn lên trong vòng tay của mẹ, được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào, tất cả ai lại không được chìm vào giấc mơ vào gió non tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Với trong cuộc đời này, bao gồm ai yêu nhỏ bằng mẹ, tất cả ai suốt đời vì con giống mẹ, có ai sẵn sàng sẻ phân tách ngọt bùi cùng nhỏ như mẹ.
Với tôi cũng vậy, mẹ là người thân mật đến tôi nhất với cũng là người nhưng tôi yêu thương thương và sở hữu ơn nhất bên trên đời này. Tôi vẫn thường nghĩ rằng mẹ tôi không đẹp. Ko đẹp vì không tồn tại cái nước domain authority trắng, khuôn mặt tròn phúc hậu hay đôi mắt lung linh mà mẹ chỉ có khuôn mặt gầy gò, rám nắng, vầng trán cao, những nếp nhăn của mẫu tuổi 40, của bao âu lo trong đời in hằn trên khóe mắt. Nhưng bố tôi bảo mẹ đẹp hơn những phụ nữ không giống ở mẫu vẻ đẹp trí tuệ. Đúng vậy, mẹ tôi thông minh, nhanh nhẹn, toá vát lắm. Bên trên cương vị của một người lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ là người lạnh lùng, nghiêm khắc. Tất cả những thời điểm tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc tôi, mọi ý nghĩ đó chảy biến hết. Tôi bao gồm cảm giác lâng lâng, xao xuyến cạnh tranh tả, cảm giác như chưa bao giờ tôi được nhận nhiều yêu thương đến thế. Dường như một cái yêu thương mãnh liệt qua bàn tay mẹ truyền vào sâu trái tim tôi, qua ánh mắt, đôi môi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào, qua tất cả những gì của mẹ. Tình yêu ấy chỉ khi người ta gần mặt mẹ thọ rồi mới cảm thấy được thôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi đón nhận tình thương vô hạn của mẹ như một ân huệ, một điều đương nhiên.
Trong nhỏ mắt một đứa trẻ, mẹ xuất hiện là để chăm sóc con. Chưa bao giờ tôi tư đặt câu hỏi: Tại sao mẹ chấp nhận hy sinh vô điều kiện vị con? . Mẹ tốt, rất tốt với tôi nhưng có lúc tôi nghĩ mẹ thật thừa đáng, thật ác. Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc bởi vì hối hận. Rồi cho đến một lần. Tôi đi học về, thấy mẹ đang đọc trộm nhật ký của mình. Tôi tức lắm, giằng tức thì cuốn nhật cam kết từ tay mẹ cùng hét to:“ Sao mẹ thừa đáng thế! Đây là túng mật của con, mẹ không có quyền động vào. Mẹ ác lắm, con không cần mẹ nữa! ” Cứ tưởng, tôi sẽ ăn một dòng tát đau điếng. Nhưng ko mẹ chỉ lặng người, hai đống má tái nhợt, Khóe mắt rưng rưng. Tất cả gì đó khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.
Tôi chạy vội vào phòng, khóa cửa mặc đến bố cứ gọi mãi ở ngoài. Tôi đã khóc, khóc nhiều lắm, ướt đẫm chiếc gối nhỏ. Đêm càng về khuya, tôi thao thức, trằn trọc. Gồm cái cảm giác thiếu vắng, hụt hẫng nhưng tôi không vấn đề gì tránh được. Tôi đã tự an ủi mình bằng biện pháp tôi đang sống vào một thế giới không có mẹ, không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đó đâu lấp đầy được chiếc khoảng trống trong đầu tôi. Phải chăng tôi thấy hối hận? Phải chăng tôi đang ước mong yêu thương?
Suy nghĩ miên man làm cho tôi thiếp đi dần dần. Vào cơn mơ màng, tôi cảm thấy như tất cả một bàn tay ấm áp, khẽ chạm vào tóc tôi, kéo chăn mang lại tôi. Đúng rồi tôi đang ước ao chờ loại cảm giác ấy, cảm giác ngọt ngào đầy yêu thương thương. Tôi chìm đắm trong khoảng thời gian ngắn dịu dàng ấy, cố nhắm nghiền mắt vị sợ nếu mở mắt, cảm giác đó sẽ cất cánh mất, xa mãi vào hư vô và trước mắt ta chỉ là một khoảng ko thực tại. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy căn đơn vị sao nhưng mà u buồn thế. Bao gồm cái gì đó thiếu đi. Sáng đó, tôi phải ăn bánh mỳ, không có cơm trắng như mọi ngày. Tôi đánh bạo, hỏi bố xem mẹ đã đi đâu. Bố tôi bảo mẹ bị bệnh, phải nằm viện một tuần liền. Cảm giác buồn tủi đã bao phủ lên loại khối óc nhỏ xíu nhỏ của tôi. Mẹ nằm viện rồi ai sẽ nấu cơm, ai giặt giũ, ai trung tâm sự với tôi? Tôi hối hận quá, chỉ vì nóng giận quá mà lại đã làm tan vỡ hạnh phúc của nơi ở nhỏ này. Tại tôi nhưng mẹ ốm. Cả tuần ấy, tôi rất buồn. đơn vị cửa thiếu nụ cười của mẹ sao mà lại cô độc thế. Bữa làm sao tôi cũng phải ăn cơm ngoài, không tồn tại mẹ thì lấy ai nấu những món tôi thích. Ôi sao tôi nhớ đến thế những món rau luộc, thịt hầm của mẹ vượt luôn.
Sau một tuần, mẹ về nhà, tôi là người ra đón mẹ đầu tiên. Vừa thấy tôi, mẹ đã chạy đến ôm chặt tôi. Mẹ khóc, nói: “ Mẹ xin lỗi con, mẹ không nên xem bí mật của con. Nhỏ con tha thứ mang lại mẹ, nghe con.” Tôi xúc động nghẹn ngào, nước mắt tuôn ướt đẫm. Tôi chỉ muốn nói: “ Mẹ ơi lỗi tại con, tại bé hư, tất cả tại bé mà thôi. ”. Nhưng sao những lời ấy khó khăn nói đến thế. Tôi đã ôm mẹ, khóc thật nhiều. Chao ôi! Sau loại tuần ấy tôi mới thấy mẹ quan trọng đến nhường nào. Hằng ngày, mẹ bù đầu với công việc mà sao mẹ như có phép thần. Sáng sớm, lúc còn tối trời, mẹ đã lo cơm nước đến bố con. Rồi tối về, mẹ lại nấu bao nhiêu món ngon ơi là ngon. Những món ăn ấy làm sao phải đảm trách gì đâu. Chỉ là bữa cơm dân dã thôi nhưng chứa chan niềm yêu thương vô hạn của mẹ. Bố bé tôi như những chú chim non đón nhận từng giọt yêu thương thương ngọt ngào từ mẹ. Những bữa nào không tồn tại mẹ, bố bé tôi hò nhau làm cho việc toáng cả lên. Mẹ còn giặt giũ, quét tước đơn vị cửa việc làm sao cũng chăm chỉ hết. Mẹ đã mang lại tôi tất cả nhưng tôi chưa báo đáp được gì mang đến mẹ. Kể cả những lời yêu thương tôi cũng chưa nói bao giờ. Đã bao lần tôi trằn trọc, lấy hết can đảm để nói với mẹ nhưng rồi lại thôi, chỉ muốn nói rằng: Mẹ ơi, bây giờ nhỏ lớn rồi, bé mới thấy yêu mẹ, cần mẹ biết bao. Nhỏ đã biết yêu thương, nghe lời mẹ. Khi nhỏ mắc lỗi, mẹ nghiêm khắc nhắc nhở, con không còn giận dỗi nữa, con chỉ cúi đầu nhận lỗi cùng hứa sẽ không bao giờ phạm phải nữa. Khi bé vui tuyệt buồn, bé đều nói với mẹ để được mẹ vỗ về phân chia sẻ bằng bàn tay âu yếm, đôi mắt dịu dàng. Mẹ ko chỉ là mẹ của bé mà là bạn, là chị là tất cả của con. Bé lớn lên rồi mới thấy mình thật hạnh phúc khi gồm mẹ ở bên để uốn nắn, nhắc nhở. Gồm mẹ giặt giũ quần áo, lau dọn bên cửa, nấu ăn mang lại gia đình.