Nhạc sĩ Vũ Thành An khá nổi bật ở khu vực miền nam từ thập niên 60, với loại nhạc thất tình, lãng mạn, đắm mê với gần như ca từ che lánh. Những điều đó đã tạo sự một Vũ Thành An cá biệt không lộn lạo với bất kể nhạc sĩ nào cùng thời.
Bạn đang xem: Người yêu hỡi con đường em đi đó
Đặc biệt khi nhắc tới các ca khúc không tên là công chúng sẽ biết chính là nhạc của Vũ Thành An. Trong số các bài không thương hiệu của ông, có lẽ rằng bài không Tên sau cùng được nhiều người ái mộ nhất.
Nhớ em nhiều nhưng chẳng nóiNói ra các cũng vậy thôiÔi đớn đau đã nhiều rồiMột lời thêm càng ảm đạm thêmCòn hứa gì?
Biết bao lần em sẽ hứaHứa cho nhiều rồi lại quênAnh thông báo ai bây giờNgày còn đây tín đồ còn đâyCuộc sống nào chờ
Này em hỡiCon con đường em đi đóCon mặt đường em theo đóSẽ chuyển em thanh lịch đâu
Mưa bên chồng, có làm em khóc, có làm em nhớNhững lúc mình mặn nồng.
Này em hỡiCon con đường em đi đó,Con con đường em theo đóĐúng tốt sao em?
Xa nhau rồiThiên đường thôi lỡCho thần tiên chấp cánhXót đau fan tình si
Suốt tuyến phố ai dìu lốiHãy yêu không ít người em tôiXin gởi emMột lời chào, một lời thương, một lời yêuLần cuối cùng…
Mở đầu ca khúc, nhạc sĩ đựng lên nỗi nhớ domain authority diết nhưng cần yếu nói yêu cầu lời để giãi tỏ cùng ai. Gồm nói các cũng bởi không khi tình yêu thương đã lẹo cánh cất cánh xa. Sau chuỗi nhớ thương bi ai bã, là lơ lững câu hỏi: Còn hẹn gì? chắc chắn rằng chỉ nhằm hỏi hạnh phúc mới vừa mới cách ngăn.
Nhớ em nhiều nhưng chẳng nóiNói ra các cũng vậy thôiÔi đớn nhức đã nhiều rồiMột lời thêm càng bi thiết thêmCòn hẹn gì?
Thời kia khi yêu nhau người ta hay thề non hẹn biển, tốt nhất là người con gái ưa hứa hẹn nhiều. Khi mới vừa vào tuổi đôi mươi, gồm chàng trai làm sao mà có chút nghi ngại sợ hãi nghĩ mang đến điều vỡ lẽ ở tương lai. Cho đến khi tình nhân đã đoạn tuyệt rồi thì mới có thể bàng hoàng xót xa tự hỏi “Anh ban bố ai bây giờ”, cũng chính vì anh sẽ đặt không còn cả tuyệt vời niềm tin vào em rồi. Sự thất tín của bạn tình như làm tan vỡ cả thực tại với cả cuộc sống ngày mai. “Cuộc sống làm sao chờ” là thắc mắc đớn đau khi ngày mai đường trần không còn em bình thường bước:
Biết bao lần em đang hứaHứa cho các rồi lại quênAnh đọc tin ai bây giờNgày còn đây bạn còn đâyCuộc sống nào chờ.
Người bị tình phụ đã lặng lẽ một mình chịu đau đớn, chứ không còn buông lời nặng nhẹ oán thù trách đối với người phụ tình, đó là phiên bản tính nhân văn của lớp người muôn năm cũ vào rất nhiều thập niên 60 về bên trước, ko hề ân oán trách hận thù với những người mình yêu thương dù nằm ở trong bất cứ hoàn cảnh trái ngang nào. Như nhạc sĩ Ngô Thụy Miên đã viết “Dù sao đi nữa tôi cũng yêu em”. Tình nhân dù bây giờ thuộc về fan của fan khác, anh vẫn tồn tại nhớ tiếc, vẫn còn băn khoăn lo lắng không biết tuyến phố em đi này sẽ đưa em về đâu khi loại đời biết khu vực là bến trong bến đục. Với “Mưa mặt chồng” là bí quyết ẩn dụ, là mưa và bão giông tố khi người về làm dâu chứ không chỉ là là mưa nắng bình thường để gồm làm em nhớ?
Có chăng một ít trách móc nhẹ nhàng là “Con mặt đường em theo đó, đúng xuất xắc sao em?”. thắc mắc đượm tình xót xa của một tín đồ tình vị tha đầy khí chất bầy ông, không đổ lỗi, không oán thán cho những người con gái rời bỏ mối tình với mình để tiến bước xe hoa về bên chồng.
Này em hỡiCon con đường em đi đóCon mặt đường em theo đóSẽ chuyển em quý phái đâu
Mưa bên chồng, có làm em khóc, bao gồm làm em nhớNhững khi mình mặn nồng.
Này em hỡiCon đường em đi đó,Con đường em theo đóĐúng hay sao em?
Xa nhau rồiThiên mặt đường thôi lỡCho thần tiên chấp cánhXót đau bạn tình si.
Những câu cuối của ca khúc sẽ đọng hoài trong lòng công chúng bởi lời tha thiết của người sáng tác gửi gắm cho ông chồng của người yêu là “Hãy yêu nhiều người em tôi”. “Em tôi” vào câu này như minh định tồn tại em vẫn ở trong trái tim tôi dù bây giờ em đang về làm cho dâu của nhà người. Đó là tình yêu tình thực miên viễn sống mãi làm việc trên cõi đời này:
Suốt tuyến đường ai dìu lốiHãy yêu nhiều người dân em tôiXin nhờ cất hộ emMột lời chào, một lời thương, một lời yêuLần cuối cùng
Nhạc sĩ Vũ Thành An đã giãi bày với những khán giả mến mộ mình:
“Bài ko tên ở đầu cuối là nói đến lần ở đầu cuối của một tình yêu, khi bạn mình để hết tinh thần đã bỏ xác ra đi, thì bản thân còn thông báo ai bây giờ, tin ai bây giờ?. Đau lắm, thuyệt vọng lắm, làm cho mình hụt hẫng, thất tình và làm mình thốt lên gần như lời tha thiết trong bạn dạng nhạc”
Khi bị thất tình, Vũ Thành An new sáng tác để lại mang đến đời ca khúc bài xích Không tên Cuối Cùng, lừng chừng là nhạc sĩ gồm biết là khi trút hết nỗi lòng của bản thân vào một trong những giai điệu và ca từ bỏ thiết tha của ca khúc này, ông đã làm cho thế hệ shop chúng tôi và những thế hệ về sau thấm đẫm tứ tưởng nhân văn trong tình khúc này là yêu- hoài- mãi- người- yêu- đã- phụ- rãy- mình.
Đó là đồ vật tình yêu tuyệt đối chỉ cho chứ không so đo ước ao nhận lại!
Trong cuốn hồi cam kết Chuyện Tình không Tên của mình, nhạc sĩ Vũ Thành An đã kể về chuyện tình đẹp với một cô gái hơn tuổi, là nhân thứ chính trong những bài hát danh tiếng Bài ko Tên Cuối Cùng, Tình Khúc thiết bị Nhất và Anh Đến Thăm Em Đêm 30. Trong câu chuyện đó, Vũ Thành An cũng giải thích vì sao cho năm 1991, ông viết thêm lời bắt đầu cho bài hát Bài không Tên Cuối Cùng, khắc tên là Bài không Tên sau cuối Tiếp Nối với gần như câu hát như sau:
Này em hỡi con đường em đi đó, con mặt đường em theo đóĐúng đấy em ơiNếu chúng mình có thành song lứaChắc gì ta đang thoát thành lập và hoạt động khổ đau?
Lời hát thuở đầu (sáng tác trước năm 1975), Vũ Thành An thì thầm trách người yêu với thắc mắc là con đường em đi liệu tất cả đúng tốt không. Tuy thế sau trăng tròn năm, ông tự trả lời rằng đó là con phố đúng, vày nếu họ đến được với nhau, rất có thể cuộc đời họ sẽ không còn thoát được khổ đau.
Mời người hâm mộ đọc lại trích đoạn hồi ký này của ông:
Em yêu dấu,
Năm 1963, vừa đậu Tú tài toàn phần, anh tham gia tích cực và lành mạnh các buổi giao lưu của Tổng hội sinh viên Saigon. Anh phụ trách công tác Sinh viên sản phẩm tuần bên trên sóng Đài phát thanh Saigon. Anh bị em hấp dẫn ngay từ buổi thứ nhất em mang lại làm xướng ngôn viên mang đến chương trình này. Tầm dáng xinh xắn và xuất sắc giang của em đã có tác dụng lu mờ hình hình ảnh tất cả các thiếu nữ khác đang có trong anh hồi đó.
Sau lúc trái tim anh bị em chiếm hữu hoàn toàn, anh mới được biết em là sv Đại học cách thức khoa Saigon, đang sẵn sàng thi lên… năm trang bị ba! Chắc chắc hẳn rằng bạn anh nói đúng: “cậu bao gồm khuôn phương diện non choẹt! thế nhưng cậu lại được cực kỳ nhiều… bầy chị quý mến”. Bản thân anh cũng trở nên em thu hút bởi vì vẻ đẹp và sự chín chắn. Gia đình em siêu khá giả, thiết yếu em ngoài vấn đề học còn đã phụ giúp gia đình điều hành một xưởng dệt. Lúc biết chuyện này, anh đã có linh cảm không tốt về sau này chuyện chúng mình nên bao gồm phần bất cẩn trong việc tiến đến với em. Gia đình em không tính một fan anh đang đi du học tập ở nước ngoài, còn tồn tại một người chị với hai cô em gái nữa. Đương nhiên là luôn luôn có nhiều chàng trai theo xua bốn người mẹ tiểu thư đơn vị giàu, cho nên vì thế phòng khách bên em thường xuyên êm ấm tiếng cười của khách hàng bè. Anh cũng là một trong những người khách của những buổi ấy.
Một buổi tối kia, khi tiễn anh ra cửa, em đang nói với anh: “Lúc nào gia đình cũng hân hoan tiếp nhận anh”. Em cần sử dụng từ giờ Pháp “Bienvenue” (Chào đón – Welcome), âm nhạc êm vơi của em trường đoản cú đó vẫn còn đấy vang vọng vào anh mãi tận cho ngày hôm nay. Thế rồi tiếp nối một hôm. Em đang trao tay cho anh vắt tại sân trường Luật trên đường Duy Tân. Biến cố này đã có tác dụng tan biến toàn bộ mọi sự dè dặt vào anh. Hơi ấm bàn tay em như đang nâng anh bay lên trời. Với anh đã bắt đầu một cuộc phiêu bạt tình yêu thương mới.
Chúng ta luôn luôn bên nhau trong số những buổi ngơi nghỉ sinh viên rộn ràng lúc ấy. Bọn họ cùng nhau tham gia những đêm trình diễn âm thanh tại sân trường Đại học Văn khoa; mang đến xem các buổi triển lãm tranh của những họa sỹ trẻ em Nguyễn Khai, nhỏ xíu Ký, Trịnh Cung… số đông lần như vậy, anh hết sức vui khi được gồm em bên cạnh.
Rồi một lần, trên loại áo dài đằm thắm, em đeo loại pin mua áo hình loại lá bằng bạc anh tặng ngay nhân cơ hội sinh nhật em. Em vui vẻ treo món quà khuyến mãi ngay đơn sơ đó! Chắc chắc rằng em đã mừng đón mối thật tâm của anh.
Khi ta bắt đầu quen nhau, em đã nhiều lần nói anh hãy viết một ca khúc để kỷ niệm ái tình của bọn chúng mình. Mặc dù thế anh cứ lần lữa hoài không viết. Một hôm em vẫn phải bé dại những giọt nước mắt cơ mà nói: “anh không yêu em sao cơ mà không chịu đựng viết?”. Và một trong những buổi chều mùa xuân 1965, trên chuyến xe từ Vũng Tàu về Saigon, một dòng music vang lên trong đầu và anh đã viết xuống: bài xích ca anh hứa mang lại em bấy lâu nay vẫn còn đó dang dở…
Anh đưa bài bác hát cho anh Nguyễn Đình Toàn xem, khi ấy tụi anh cùng thao tác làm việc chung cùng với nhau trên Đài phân phát thanh Saigon. Anh Toàn nói nhằm anh ấy viết lời cho bài bác hát anh hy vọng dành tặng ngay em. Thế là “Tình khúc trang bị nhất” lời Nguyễn Đình Toàn – nhạc Vũ Thành An ra đời.
“Tình vui theo gió mây trôiÝ sầu mưa xuống đờiLệ rơi che mấy tuổi tôiMấy tuổi xa người
Ngày thần tiên em bước đi ngôiĐã nghe son vàng tả tơiTrầm bản thân trong hương thơm đốt hơi bayMong đưa ra phút sum vầy
Có biết đâu thú vui đã bên trong thiên taiNhững cánh dơi một mình mù vào bóng tối dàiLời làm sao em ko nói em ơiTình nào không khí dốiXin yêu thương nhau như thời hạn làm giông bão mê say
Lá thốt lên lời câyGió lú chuyển đường mâyCó yêu thương nhau xin những ngày thơ ngây
Lúc mắt không nhạt phaiLúc tóc không đổi thayLúc môi chưa biết dối mang lại lời…”
Không biết hiện thời em có còn giữ loại pin download áo hình loại lá không? nhưng mà em bao gồm biết không, hình ảnh của nó trên ngực áo em vẫn tồn tại trong lòng khảm anh suốt từ đó mang lại nay!
Khi anh và anh Toàn hoàn tất bài xích “Tình khúc sản phẩm nhất” thì vô tình anh đọc được bài thơ “Em cho thăm anh đêm cha mươi” vào tập thơ của anh ý Toàn. Khi đọc tới câu “Xin loại lá rubi làm bằng chứng yêu em”, anh chớp nhoáng nhớ ngay mang đến em. Mẫu chiếc lá của dòng pin cài áo đó đó là bằng triệu chứng tình yêu của anh đối với em. Với anh đã quyết định phổ nhạc bài bác thơ của anh ấy Toàn,
“Em đến thăm anh đêm tía mươiCòn đêm nào vui bằng đêm bố mươiAnh nói với những người phu quét đườngXin dòng lá tiến thưởng làm vật chứng yêu em.
Tay em lạnh làm cho tình bản thân ấmMôi em mềm đến giấc ngủ anh thơmSao Giao quá xanh trong đôi mắt ngoanTrời sắp Tết xuất xắc lòng mình đang Tết…”
Khi phổ nhạc đến đây, cảm xúc của anh càng mãnh liệt hơn và anh cứ để mẫu nhạc tuôn trào một giải pháp tự nhiên. Cứ nỗ lực từng câu nhạc, từng câu nhạc vang lên! Anh chỉ kịp đánh dấu và để anh Toàn dệt thêm lời mang đến đoạn nhạc. Dựa vào vậy bài hát “Em mang đến thăm anh đêm bố mươi” được trọn vẹn.
“Tháng ngày đã trôi qua tình đang phôi pha người qua đời xachỉ còn chút hương xưa rồi cũng phong ba rụng thuộc mùa
Dòng sông đêm hồn black sâu thao thứcngàn bởi vì sao mọc hay lệ khóc nhau
đá ai oán chết theo sau ngày vực sâurớt hoài xuống hỏng không cuộc tình đau…”
Mối tình của bọn họ chỉ đẹp trong những ngày mon đầu, mà lại rồi…
“Tình vui trong phút giây thôiÝ sầu nuôi suốt đời…”
Lời này được anh Toàn viết lúc tình bọn chúng mình sẽ thắm, đã như lời dự báo cho gần như điều chẳng lành sẽ đến.
Quả thật, cuộc tình của họ sau kia lại gặp mặt những trở ngại thế hữu. Ngăn cách về tuổi tác, phân cách về học vấn, ngăn cách về vị thế xã hội… Anh quan trọng hiểu làm thế nào em rất có thể yêu được anh, một đàn ông trai thất bại em một, nhị tuổi, học đại bại em mấy lớp với nhất là tương lai còn vượt xa…
“Thì xin giữ lấy niềm tin dẫu mộng không đền
Dù trời đem cay đắng gieo thêmCũng xin đón đợi bình yênVì còn đây lời nói yêu emÂm thì thầm soi lối vui tìm kiếm đến…”
Việc gì cần đến đã đến! gia đình ngăn cấm quán triệt em liên hệ với anh nữa! thuở đầu em duy nhất quyết kháng lại. Số đông giọt nước đôi mắt của em rơi trên gần như lá thư tình nhiều năm đã đến anh biết tình thương của em là bao gồm thật. Cơ mà rồi em cũng cần buông xuôi, đầu sản phẩm nghịch cảnh,
Anh vẫn thảng thốt đựng tiếng than thở khi em đột nhiên ngột xong liên lạc. Nhiều lần em vẫn hẹn rồi không đến. Biết bao lần em sẽ hứa, hứa cho các rồi lại quên, anh trong khi đoán biết đươc đầy đủ gì đang xảy ra. Trong thời gian bọn họ yêu nhau, nhiều buổi tối anh gọi điện thoại cảm ứng thông minh tới nhà em sản phẩm giờ nhằm nói chuyện, cho nên vì thế sau một thời hạn em lánh mặt, 1 trong các buổi tối tê anh đã call và lần này em lại nói một câu tiếng Pháp: “Une fois pour totes” (Một lần cho tất cả – Once & for all). Có nghĩa cuộc nói chuyện đó đã là lần cuối giữa hai đứa. Anh sẽ nghẹn lời và quan trọng nói được một lời gì nữa.
Em vẫn ra đi vướng lại trong anh một nỗi đau đớn không nguôi. “Anh báo cáo ai bây giờ…”
Em vẫn như thần tiên cho với anh;
“Thần tiên gẫy cánh đêm xuânBước lạc sa xuống trầnThành người thương đứng thân trời khôngKhóc mộng thiên đường
Ngày về quê xa lắc lê thêTrót nghe theo lời u mêLàm tình thân nuôi cánh cất cánh điNhưng còn dăm phút vui è cổ thế”
Và rồi em đã bỏ anh ra đi:
“Xa nhau rồi, thiên con đường thôi lỡ,cho thần tiên chắp cánh xót đau tín đồ tình si…”
“Bài không tên cuối cùng” đã có được viết bên trên quãng đường rất ngắn chưa được một cây số tự trường qui định về công ty anh ở è cổ Quý Cáp đoạn gần vấp ngã tư Lê Văn xem xét và anh đã không sửa một lời nào.
“Nhớ em nhiều nhưng chẳng nóiNói ra nhiều cũng vậy thôiÔi đớn nhức đã nhiều rồiMột lời thêm càng bi thảm thêm, còn hứa gì?
Biết bao lần em đã hứaHứa cho nhiều rồi lại quênAnh báo cáo ai bây giờNgày còn đây tín đồ còn đây, cuộc sống nào chờ.
Này em hỡi, con đường em đi đóCon đường em theo đó sẽ gửi em lịch sự đâu?Mưa bên ck có làm cho em khóc,có làm em nhớ đầy đủ khi bản thân mặn nồng.
Này em hỡi con phố em đi đóCon đường em từ đó đúng hay sao em?Xa nhau rồi thiên đường thôi lỡCho thần tiên chắp cánh xót đau bạn tình si…
Suốt tuyến phố ai dìu lốiHãy yêu đa số người em tôiXin giữ hộ em một lời chàoMột lời yêu mến một lời yêu thương lần cuối cùng…”
Em yêu thương dấu,
Em bỏ đi làm việc anh hụt hẫng, duy nhất là không còn biết tin vào ai nữa. Anh sẽ tin đầy đủ lời em hứa, vậy rồi em bỏ đi. Anh đổi mới kẻ mất đức tin không còn biết bấu víu vào đâu. Đức tin là quan trọng đặc biệt nhất của một đời người. Thiết yếu đức tin sẽ mang lại ta hy vọng, rất có thể giúp ta chịu đựng được đa số điều khác thường và quá lên ngoài sự bình thường. Mất đức tin ta đã rơi xuống hố thẳm của hay vọng.
Em đã từng có lần muốn anh ghi lại kỷ niệm mang đến cuộc tình chúng mình. Cùng anh đã viết nhưng lại chưa lúc nào nghĩ rằng “Bài không tên cuối cùng” anh đã viết ra trong sự thảng thốt lúc em đột ngột bỏ anh đi, tiếp nối lại được phổ biến rộng như thế! chắc chắn là những lời ca đó đã gây ảnh hưởng đến em. Anh hoàn toàn không hy vọng như vậy.
25 năm sau, năm 1991, anh sẽ mừng là tất cả dịp để viết lại hồ hết điều anh tránh việc viết. Anh vẫn ý muốn một lần hỏi chuyện em:
“Nhớ không hề ít câu chuyện đóNgỡ như là ngày hôm quaÔi muốn có một ngàyGặp lại em hỏi chuyện em lần cuối cùng
Vẫn bé đường, tuyến đường cũVẫn ngôi trường, ngôi ngôi trường xưaMưa vẫn bay như hôm nàoNgười nơi đâu mình tại đây bạc mái đầu
Này em hỡi tuyến đường em đi đó, con phố em theo đóChắc qua bao lênh đênhBao lồi lõm có có tác dụng héo hắtCó dập tắt mất đường nét tươi nhuận nụ cười?
Này em hỡi tuyến phố em đi đó,Con mặt đường em từ đó đúng đấy em ơiNếu chúng mình tất cả thành song lứaChắc gì ta đang thoát ra đời khổ đau?
Nếu không còn được gặp mặt nữaGiữ cho trọn ơn nghĩa xưaxin gửi em lời mong nguyệnĐược an toàn được thận trọng về cuối đời…”
Đúng như vậy, nếu mộng tất cả thành cùng đời em lắp với mệnh số của anh ý thì em sẽ cần chịu khôn xiết nhiều đau buồn trong những năm. Và biết đâu “Nếu chúng mình bao gồm thành đôi lứa, chắc hẳn gì ta sẽ thoát thành lập và hoạt động khổ đau?”
Bây giờ, sau 50 năm hồi tưởng lại, anh vẫn thấy tình thân anh giành riêng cho em là gồm thật. Tình yêu kia đã theo ông trên đều nẻo đường. Tình cảm ấy đã đến anh bay vút lên trời cao với rớt chúi xuống vực sâu. Một lần tình cờ anh được gặp lại em trong chuyến du ngoạn sang Paris cùng rất Du Tử Lê và Từ Công Phụng năm 1998, tim anh như vỡ vạc trong lồng ngực. Đó gồm phải là bằng chứng của mọt chân tình?
Ngày ấy lúc sang tới Paris, anh vẫn nhờ ban tổ chức liên lạc với anh T.N. Là công ty văn quen biết. Qua anh T.N., anh sẽ đến quán ăn của em và suôn sẻ là anh cũng được chạm chán B. – em gái của em. Cô B. Vẫn du học ở Paris từ đông đảo ngày họ quen nhau. Anh còn nhớ, anh cũng xuất hiện hôm gia đình em gửi cô B. Ra phi trường Tân Sơn nhất đi du học. Lúc anh T.N. Trình làng tên anh, cô B. đã nhìn em đầy ý nghĩa và ko nói gì. Có lẽ tất cả mọi bạn đều biết chuyện chúng mình trừ anh T.N. Cùng cô B.
Em đã mời anh ăn bữa cơm vì chưng chính quán ăn của em nấu. Anh ăn uống rất không nhiều vì cảm giác khi được chạm mặt lại em khiến cho bữa cơm trắng rất ngon cơ mà cũng phát triển thành vô vị. Anh gồm xin phép em chụp mấy tấm hình. Em chấp nhận cho anh tha hồ nước chụp quán ăn uống nhưng ko được chụp bà chủ. Không có bà chủ thì bài toán chụp hình đâu còn có chân thành và ý nghĩa gì? khi ra về, thiết yếu anh T.N. đã đưa anh ra trạm Metro. Anh T.N. Vẫn chỉ cho anh cà phê De Flore, nơi chạm chán gỡ của những văn nghệ sỹ Pháp từ ngay sát trăm năm trước. Đến ngày đông 2015, anh có dịp gạnh lại Paris và như ý thuê được một apartment làm việc Saint-Germain Des Pres, chỉ quốc bộ vài phút là tới quán cà phê nổi giờ đồng hồ này. Anh biết nhà hàng quán ăn của em cũng ở ngay gần đâu đây, mà lại suốt một tuần lễ lễ không tồn tại sự tình cờ nào mang đến anh được gặp gỡ em, ái tình của 50 năm trước! Cuộc chạm mặt gỡ 1998 ko những là 1 trong những dấu ấn sâu đậm trong tâm hồn anh mà ở ngay giữa những người bạn xuất hiện trong buổi diễn ngày hôm đó. Anh B., một công ty thơ khét tiếng ở Paris, kể lại là anh ấy đã thấy những giọt nước mắt của một bạn đã rơi lúc anh đứng hát trên sảnh khấu..
Từ lúc em đi, anh sống trong hụt hẫng, trung ương hồn trống rỗng. Anh cố đi kiếm quên thực tại! lúc em ra đi cũng là lúc bài tình ca đáng nhớ của cuộc tình họ đã trở nên lừng danh bất ngờ. Anh dấn được rất nhiều thư từ những thỉnh giả hâm mộ, trong những số ấy có một lá thư khác quan trọng đặc biệt suốt một trang giấy chỉ viết toàn thương hiệu Vũ Thành An:
vuthanhanvuthanhanvuthanhanvuthanhanvuthanhanvuthanhan….
Và cuối cùng là chữ Vũ Thành An màu sắc đỏ!
Tuy thế, tuy vậy tim anh vẫn không thể làm sao rung hễ lại được. Tâm hồn anh lạnh lẽo giá, bi quan vô cùng cho nỗi anh với cả nỗi vô vọng vào trong bài bác hát “Nếu tôi còn yêu thương được”:
“Nếu tôi còn yêu được một lần thôi cũng vui đờiNếu tôi còn được yêu xin thêm tháng ngày mộngNếu tôi còn yêu được một đợt thôi không duy trì gìnnói em nghe lời thở than
Dìu nhau, dắt nhau lên rừngCùng nhau sống như cỏ câyQuên mọi người, quên không còn cuộc đời, quên luôn mình là người.
Chờ em từ cha mươi nămChờ em chờ như trăm nămTừ kiếp như thế nào ngủ vùiChờ em nhỏ xuống giọt lệ vui…”