Nếu văn học được ví như một phiên bản hòa ca của cảm xúc, thẩm mỹ và nghệ thuật và biểu tượng thì hẳn ca dao là nốt nhạc đẹp đẽ nhất. Cho dù ra đời sớm nhất nhưng không bởi vậy mà nó không rất đẹp và đậm chất nghẹ thuật. Ca dao là nốt nhạc được tạo nên từ cung bọn của cảm xúc, với đọng lại vày cái tâm của các người lao động. Trong đó, ca dao về tình yêu lứa đôi là thanh âm vào trẻo tuyệt nhất trong bạn dạng giao hưởng ca dao. Phần nhiều câu ca dao về tình yêu lứa đôi đẹp cho độ, bọn họ phải thốt lên rằng vì sao tình yêu lúc xưa lại tinh tế và sắc sảo và thực bụng đến như vậy. Trong đó, bài ca dao Khăn thương nhớ ai là bài bác ca dao trông rất nổi bật nhất.
"Khăn thương nhớ ai,
Khăn rơi xuống đất.
Khăn thương ghi nhớ ai,
Khăn rứa lên vai.
Khăn thương ghi nhớ ai,
Khăn chùi nước mắt.
Đèn thương nhớ ai,
Mà đèn không tắt.
Mắt thương nhớ ai,
Mắt ngủ không yên.
Đêm qua em mọi lo phiền,
Lo vày một nỗi không yên một bề..."
Bài ca nằm trong khối hệ thống ca dao về chủ đề thương nhớ, một cung bậc vào ca dao tình yêu của người dân gian Việt Nam. Bài bác ca miêu tả nỗi ghi nhớ niềm yêu thương của một cô gái. Ghi nhớ thương domain authority diết, nhớ mang đến thao thức, cồn cào lòng dạ mà không dễ bộc lộ. Có thể nói, nỗi nhớ đó là xúc cảm hay trực nhất khi yêu:
Khăn thương lưu giữ ai,
Khăn rơi xuống đất.
Khăn thương nhớ ai,
Khăn nuốm lên vai.
Khăn thương ghi nhớ ai,
Khăn chùi nước mắt.
Bài ca dao diễn tả nỗi nhớ tình nhân của một cô gái. Không chỉ là nhớ mà còn có lo phiền, phấp phỏng. Chính sự lo phiền, thắc thỏm ấy đã tạo nên nỗi nhớ còn tồn tại chiều sâu, khiến nỗi nhớ rất có thể làm lay tỉnh toàn bộ nhân cách nhỏ người. Hình tượng chiếc khăn, thời xưa tượng trưng cho sự chia ly, đôi lứa khi chia ly nhau, thường tặng ngay cho địch thủ chiếc khăn để gia công tín đồ định tình. Cô bé trong bài bác thơ, nhìn khăn mà nhớ mang đến người. Nỗi bi thiết u uất, tự khắc khoải in đậm trong từng câu thơ. Hình ảnh khăn được tái diễn nhiều lần khẳng định tâm trạng đau khổ của cô gái, cái khăn vắt hờ hững trên vai vô ý rơi xuống đất. Nhân đồ vật trữ tình cúi nhặt và tự nhiên nhìn thấy khăn như nhìn thấy chính cõi lòng mình. Câu hỏi tu tự “khăn thương nhớ ai” thực chất là tự cô nàng hỏi bạn dạng thân mình, bởi vì sao lại hỏi, thắc mắc tại sao lại domain authority diết và gian khổ đến thế? hoàn toàn có thể nói, nhân đồ trữ tình như lâm vào cõi hư, địa điểm tồn tại những nhân vật vô tri tuy thế lại được cô thổi vào trung tâm trạng của mình, bởi vậy cô quan sát khăn cũng thấy khăn vẫn thương nhớ người yêu như mình. Chiếc khăn, từ nó lần khần “thương nhớ” băn khoăn “rơi xuống”, “vắt lên”, “chùi nước tnắt”, nhưng hầu hết hình ảnh vận động mang cảm hứng người đă làm hiện lên hình hình ảnh con bạn với vai trung phong trạng ngổn ngang niềm yêu mến nhớ cùng nỗi lo âu. Nhớ mang lại ngơ ngẩn, nỗi nhớ toả theo khá nhiều hướng của không gian “khăn rơi xuống đất” rồi lại “khăn ráng lên. Vai”, cuôì cùng thu lại vào cảnh khóc âm thầm “khăn chùi nước mắt”.Một nỗi lưu giữ quá day dứt, ca dao cũng có thể có câu thơ:
Nhớ ai bổi hổi bồi hồi
Như đứng đụn lửa như ngồi gò than
Nỗi ghi nhớ ấy càng được nâng lên khi hòa mình vào hồ hết sự trang bị khác:
Đèn thương ghi nhớ ai,
Mà đèn ko tắt.
Mắt thương ghi nhớ ai,
Mắt ngủ không yên.
Đèn cũng là một trong hình hình ảnh mang tính biểu tượng, tượng trưng đến sự đơn độc tĩnh mịch. Trong đêm khuya hình ảnh ngọn đèn như càng tương khắc sâu vào trong nỗi đơn độc của từng người, quan trọng đặc biệt là cô gái khi yêu, bởi vậy đến nên, đèn nhớ người mà chẳng ảm đạm tắt, đôi mắt nhớ người mắt chẳng ước ao yên. Thuộc bắt gắp ý thơ này, Xuân Quỳnh từng gồm có câu thơ:
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức
Khăn mở ra trước rồi mang lại đèn và cuối cùng là mắt. Bao gồm một sự dịch rời từ xa mang đến gần của những hình ảnh, từ sự vật phía bên ngoài đến chính con fan tác giả. Nỗi ghi nhớ càng được tỏ bày lại càng nồng nàn - nồng thắm đến mức có tác dụng rung lên toàn thể thế giới trung ương hồn của nhân đồ dùng trữ tình với xét về kết quả thẩm mĩ, nó cũng làm lay động cả nhịp thơ, ngày càng nhanh gáp với mãnh liệt. Trong bài ca dao, ta rất có thể vừa nhận thấy được sự bồn chồn của cảm xúc, lúc nhân vật như chìm vào cõi mộng ảo, truyện trò với những sự vật xung quanh mình. Cơ mà đồng thời cũng phát hiện sự lô gich của cảm xúc, lúc từ da diết trở buộc phải mãnh liệt rất hạn. Từ tưởng tượng sự xuất hiện của những sự đồ gia dụng vô tri như thể con bạn thực sự, mang đến tỉnh táo, ý thức được nỗi đau của mình:
Đêm qua em số đông lo phiền
Lo vì chưng một nỗi không im một bề
Hai câu thơ cuối, nhân vật đối diện với xúc cảm của chủ yếu mình, không chỉ là nỗi nhớ, mà còn là nỗi lo tận cùng, phần đa phấp phỏm, hồ hết lo toan về tình yêu của mình, Nhân đồ gia dụng trữ tình đọc rằng tôi đã lo phiền và cũng biết vì sao của nỗi lo lắng phiền ấy. Yêu nhau nhiều nhưng dễ dàng gì mang lại được cùng với nhau, mang được nhau. Bao nhiêu chuyện buộc phải bận lòng, bao nhiêu thứ có thể cản trở hạnh phúc. Cô gái nói "Lo vì chưng một nỗi không yên một bề" - duy nhất bề dẫu vậy lại bề bề nỗi lo. Trường thọ trong tình yêu, thỉnh thoảng không chỉ tất cả hạnh phúc, một ít khổ, một chút ít thương, một ít nhớ new thành được tình yêu. Điệp từ “lo” nhằm nhân dạn dĩ tâm trạng của cô gái, yêu đấy, mà lại không bao giờ thôi suy nghĩ về sau này của từng người.
“Khăn thương lưu giữ ai” là bài thơ tiêu biểu cho chủ đề tình yêu lứa đôi của ca dao, nỗi nhớ là cảm giác chủ đạo, bài thơ diễn đạt trọn vẹn cảm hứng này để tín đồ đọc hiểu hơn về tình yêu, về những xúc cảm khi yêu.