Ai sinh ra trên đời đều có một quê hương. Đó rất có thể là một làng mạc quê bắc bộ yên bình, khu vực miền trung nắng gió hay miền nam bộ trù phú. Ở khu vực ấy, bọn họ có những ký ức đẹp mắt của tuổi thơ với bao mẩu truyện vui buồn. Để rồi hôm nay, ở một chỗ nào đó nhưng mà nhớ về…
Mảnh hồn làng…
Tác giả: Thanh Hoa
Mảnh hồn xóm trong bà…Là mái đình, giếng nước, gốc đaLà đậm đà mùi vị gió LàoLà cô Tấm, là thanh nữ tiên vào cổ tích…
Mảnh hồn xóm trong cha…Là con trâu già, cái cày, cái cuốcLà mẹLà conLà đất đai khô cằn khu vực miền trung nắng táp.
Mảnh hồn xã trong mẹ…Là khúc hát ru bé à ơi giữa đêm khuya chén ngátLà tảo tần mỏi mòn mang lại hạt lúa dẻo thơmLà chịu khó chắt chiu hương thơm đất.
Mảnh hồn làng mạc trong con…Là bàLà cha, là mẹLà ngọt bùi củ sắn, mớ khoaiLà mùi mồ hôi ngai ngái bên trên vai chaLà hương sữa lúa đọng trên tà áo mẹLà làn da ngăm đen vì nắng gió miền TrungLà tiếng đặc thù “mô, tê, răng, rứa”Và con luôn luôn thầm hứaMãi giữ lại mảnh hồn làng huyền bí trong tim!
Chẳng đâu bởi ở quê hương
Chẳng đâu bằng ở quê hươngCò bay thẳng cánh, khói vương mau chóng chiềuThênh thang no gió cánh diềuĐường xóm chân sáo phiêu diêu thoả lòng.
Lửng lơ xuôi ngược cái sôngBên cơ trải thảm cánh đồng lúa xanhTrời trong, không khí trong lànhVài cây cổ thụ vươn cành non tơ.
Bình minh còn ứ sương mờTrên búp cỏ mũm ngu ngơ mắt trònChim call bạn- hót véo vonKìa bè phái con nít lon xon nô đùa.
Xa xa thập thò mái chùaKhuất sau cây lá, tư mùa ngát hươngLuôn mộc mạc, siêu thân thươngÉp vào tiềm thức: quê hương đậm đà.
Thanh Bình
Em bao gồm về Bắc Ninh, vị trí xanh ngào ngạt làn dân ca quan tiền Họ
Em có về thành phố bắc ninh quê anhXanh xanh ngát làn dân ca quan tiền HọĐêm sông cầu, trăng sáng sủa soi ai đóThả câu thơ, ngồi tựa mạn thuyền
Em bao gồm về tỉnh bắc ninh vào lúc hội LimNhộn nhịp liền anh rủ nhau đi hộiKhăn xếp, áo the lòng anh mong mỏi đợiChút duyên âm thầm sau vành nón em đeo
Về bắc ninh em đang vấn vương theoCâu hát giao duyên tức khắc anh vứt ngỏTrầu cánh phượng tức khắc chị như chứng tỏChút duyên thầm trong cánh phượng lả lơi
Về bắc ninh em đang thấy nghịch vơiSay một chút của tình fan quan họSay câu hát mượt mà, quyến rũLúc hội tan, lưu luyến chẳng hy vọng về
Về bắc ninh em sẽ tiến hành thoả thêChiêm ngưỡng tranh Đông Hồ tất cả từ xưa ấyQuần thể trọng tâm linh , em chưa từng thấyĐến một lần rồi em sẽ thấy thích yêu
Về Bắc Ninh……
Nguyễn Thanh Sơn
Đường vệ sinh trắng
Lau nhấp nhô con đường về thường Công*Lau trắng biển, biển cả trắng lau xô dạtSỏi chân đồi như ướt như khôTrôi lững thững màu mây nghìn năm trước…
Ai là thù, ai là bạn người ơiMũi kiếm, mặt đường tên phía làm sao oan nghiệtLông ngỗng bay, lông ngỗng bay tan tácHóa hoa vệ sinh trắng toát bên đường
Trắng mây, white sóng, trắng vệ sinh ngànBến Hải, đèo Ngang ròng rã ròng hèn cắtLông ngỗng rải suốt chiều lâu năm đất nướcSoi lối về mang đến bao cuộc chia ly.
Duy Thông
*Đền Công (Nghệ An) bái Mỵ Châu.
Tiếng chuông quê hương
Chiều nay vẫn tiếng chuông chùaBoong… boong… ngân vọng vang chuyển một vùngTình quê khẩn thiết mặn nồngXôn xao tín đồ ở, thấm lòng người đi
Đường làng, giếng nước, bờ treTiếng chuông vang vọng hồn quê ngời ngờiTháng năm lận đận chân trờiTiếng chuông theo suốt cuộc đời biệt ly
Nay lần chuông vọng trở vềBoong… boong… thổn thức tình quê ứ đọng trào.
Cao Tuế
Nhớ mãi Bù Đăng
Bù Đăng gặp gỡ gỡ buổi đầuRa về lưu giữ mãi nhan sắc màu cao nguyênNhững tuyến phố đỏ mọi miềnNắng thì mù bụi mưa liền dính chân
Rừng xanh khoe nhan sắc phong lanCao su trực tiếp đứng bạt ngàn khắp nơiCà phê thơm ngát sườn lưng đồiMăng khô mềm ngọt lòng tín đồ khó quên
Ai ơi mang lại hẹn lại lên!Bù Đăng còn mãi tình duyên thắm nồng
Vũ Hải
Muôn màu sắc Sa Pa
Sương sớm che Sa PaTrưa nắngvàng rót mậtMây chiều ôm đỉnh xaĐêm rét mướt se trời đất…
Ngẩn ngơ ngắm Thác BạcThung hoa trải như mâySu su nghìn đồi núi‘Sán lùng’ nghiêng trời say
Chợ tình phiên hôm nayThổ cẩm muôn color áoNgôn ngữ đủ Đông TâyHòa tiếng khèn, giờ đồng hồ sáo
Phố tối đuốc mờ ảoSương khuya đậy nụ hônBản xôn xao con gà gáyTrăng mờ lặn đầu non.
Minh Trí
Chiều mưa Nha Trang
Lạnh lùng chiều mưa Nha TrangMưa dẻo bong bóng, mưa loang thân dừaBiển nai lưng vai gánh gió mưaLong đong hồn cat cuối mùa không yên!
Đã đâu lỗi hẹn cùng thuyềnCâu thơ mắc lụt ở nghiêng góc trờiNgọn đèn ngày rạng, đêm khơiÁnh vàng ô cửa, gió rơi trước thềm.
Hoa cây náng nở trắng đêmCơn mưa tằng tịu ai quên lối vềBiển buồn thức suốt canh khuyaCách nhau một khoảng tầm mà phân tách nỗi niềm.
Phải duyên bắt buộc mới đến tìmVượt ngàn cây số lặng yên như chờNha Trang mưa cho bất ngờCâu thơ kiếm tìm thấy mặt bờ biển khơi xanh.
Sao Khang
Quê tôi giờ sẽ khác rồi
Miền quê giờ sẽ khác rồiBây tiếng vắng tiếng bà bầu ru thanh bình.Ở nơi bến nước sảnh đìnhNhưng ko thấy nhẵn trúc xinh hóng người.
Bây giờ trọng điểm làng tôiTàu xe cộ qua lại, xuôi ngược đi về.Bây giờ đi tìm kiếm chốn quêVắng hoa xoan tím bờ tre cuối làng.
Tình quê đâu không còn xốn xangDưới color nắng nhuộm gần xa đồng vàngBây giờ thôn cũng không giống xưaNắng thì nắng lắm, mưa thì mưa ghê
Chỉ còn quê cũ tôi yêuTrong tiếng chị em sớm sáng chiều ru nôi.Tôi về quê cũ của tôiTìm trong ngõ phố… buôn bản tôi ghi nhớ về.
Nghiêm Hằng
Chiều lênh đênh
Con sóng chao cửa ngõ biểnCánh buồm chiều lênh đênhRừng thông xanh Nhật LệNíu chiều về trăng lên.
Xôn xao kìa nhỏ sóngRu mãi mùa trăng vàngAnh đi chiều xa vắngCánh buồm ai oán rẽ ngang
Anh đi anh bao gồm nhớRừng thông xanh chiều quêNghe đặm đà hơi thởSóng hải dương xô vỗ về.
Gió chao nghiêng cửa ngõ biểnTrăng ngấn bi thiết nhớ anhEm như trăng Nhật LệSương ướt rừng thông xanh.
Nghiêm Hằng
Dạ khúc đến vầng trăng
Trăng non không tính cửa sổMảnh mai như lá lúaThổi dịu thôi là bay
Con ơi ngủ mang đến sayĐể trăng thành mẫu lượcChải vơi lên mái tócĐể trăng thành lưỡi càyRạch khung trời khuya nay
Trăng lấp ló cành câyTìm con ngoài cửa sổCửa bên mình bé quáTrăng lặn trước đông đảo nhà
Vai bà mẹ thành võng đưaTheo nhỏ vào giấc ngủTrăng thành phi thuyền nhỏĐến bến bờ tình yêu…