Những câu chuyện là một trong vô số trợ thủ đắc lực mang đến chamẹ lúc muốn dạy con trung thực. Vào truyện, trẻ rất có thể thấy tầm đặc biệt quan trọng củađức tính trung thực, hậu quả nặng nề lúc nói dối… Đây sẽ là cách để trẻ dần thấmnhuần một cách tự nhiên và thoải mái bài học tập trung thực và áp dụng vào cuộc sống thường ngày của mình.
Bạn rất có thể tìm thấy nhiều mẩu chuyện về đức tính trung thựctrên mạng, trong sách. Trong bài viết này, giasuviet.edu.vn Edu tổng hợp một trong những câu chuyệnngắn mà chúng ta cũng có thể thủ thỉ cùng con:
Ảnh: teamopenofficeHạt giống không nảy mầm
Thuở xưa có một ông hoàng cao tuổi mà không tồn tại con cái cần muốntìm tín đồ nối ngôi. Vua sai khiến phát cho từng người dân một thúng thóc về gieovà giao hẹn: Ai thu được nhiều thóc nhất sẽ tiến hành truyền ngôi và ai không cóthóc sẽ bị trừng phạt.
Ở buôn bản nọ tất cả chú bé tên là Chôm mồ côi thân phụ mẹ. Cậu cũng đi nhậnthóc về và cố chăm sóc mà ko một phân tử thóc nào nảy mầm. Đến vụ thu hoạch, mọingười chở thóc về kinh kì thu nộp mang đến nhà vua. Chôm lo lắng, đến trước vua quỳtâu:
– Tâu bệ hạ! bé không làm thế nào để cho thóc của người nảy mầm được.Mọi tín đồ sững sờ trước lời tự thú của Chôm, phen này có khả năng sẽ bị phạt nặng trĩu nhưngnhà vua vẫn đỡ chú nhỏ xíu dậy, ôn tồn nói:
– trước lúc phát thóc giống, ta đã mang đến luộc kĩ rồi. Lẽ nào chúngcòn nảy mầm được sao? rất nhiều xe thóc đầy ắp kia đâu riêng gì thu được trường đoản cú thóc giốngcủa ta.
Rồi công ty vua dõng dạc tuyên bố: – chân thực là đức tính quý độc nhất của bé người. Ta sẽ truyền ngôi cho chú nhỏ bé trung thực và quả cảm này.
Ba lưỡi rìu
Xưa có một anh chàng tiều phu nghèo, phụ huynh anh dịch nặng đề nghị qua đời sớm, anh phải sống mồ côi bố mẹ từ nhỏ dại và tài sản của anh chỉ tất cả một dòng rìu. Mỗi ngày anh nên xách rìu vào rừng nhằm đốn củi bán để lấy tiền kiếm sống qua ngày. Cạnh bìa rừng tất cả một dòng sông nước chảy khôn cùng xiết, ai đó lỡ trượt chân rơi xuống sông thì siêu khó bơi lội vào bờ.
Một hôm, như thường ngày chàng tiều phu vác rìu vào rừng nhằm đốn củi, trong khi đang chặt củi cạnh bên bờ sông thì chẳng may dòng rìu của đàn ông bị gãy cán cùng lưỡi rìu văng xuống sông. Vì chưng dòng sông nước chảy quá xiết nên tuy nhiên biết bơi nhưng anh chàng vẫn quan yếu xuống sông nhằm tìm lưỡi rìu. Thất vọng chàng trai tiều phu ngồi than khóc thở.
Bỗng trường đoản cú đâu đó gồm một ông vậy tóc trắng bội nghĩa phơ, râu dài, hai con mắt rất nhân hậu xuất hiện nay trước khía cạnh chàng, ông ráng nhìn quý ông tiêu phu với hỏi:
– Này con, con đang xuất hiện chuyện gì nhưng ta thấy bé khóc và khổ cực như vậy? anh chàng tiều phu trả lời ông cụ:
– Thưa cụ, phụ huynh cháu mất sớm, cháu buộc phải sống không cha mẹ từ nhỏ, gia cảnh nhà cháu rất nghèo, gia sản duy độc nhất vô nhị của cháu là cái rìu fe mà phụ huynh cháu trước lúc khuất để lại. Có chiếc rìu đó cháu còn vào rừng đốn củi kiếm sống qua ngày, giờ đây nó đã bị rơi xuống sông, cháu lừng khừng lấy gì để kiếm sống qua ngày nữa. Vị vậy cháu bi thương lắm chũm ạ!
Ông cố đáp lời quý ông tiều phu:
– Ta tưởng chuyện gì lớn, con cháu đừng khóc nữa, để ta lặn xuống sông lấy hộ cháu cái rìu lên.
Dứt lời, ông thế lao mình xuống loại sông vẫn chảy siêu xiết. Một thời gian sau, ông chũm ngoi lên khỏi mặt nước tay cầm cố một chiếc rìu bằng bạc bẽo sáng loáng cùng hỏi anh chàng tiều phu nghèo:
– Đây gồm phải lưỡi rìu mà nhỏ đã làm rơi xuống ko ?
Anh nam nhi tiều phu quan sát lưỡi rìu bằng bạc tình thấy không phải của chính bản thân mình nên anh phủ nhận và bảo ông cụ:
– chưa hẳn lưỡi rìu của cháu thế ạ, lưỡi rìu của cháu bởi sắt cơ.
Lần vật dụng hai, ông nỗ lực lại lao bản thân xuống chiếc sông tan xiết nhằm tìm chiếc rìu cho đấng mày râu tiều phu. Một cơ hội sau, ông gắng ngoi lên khỏi mặt nước tay cầm loại rìu bởi vàng với hỏi nam giới tiều phu:
– Đây có phải là lưỡi rìu mà con đã sơ ý làm rơi xuống sông không?
Anh quý ông tiều phu nhìn lưỡi rìu bởi vàng sáng sủa chói, anh lại lắc đầu và bảo:
– chưa phải là lưỡi rìu của con cụ ạ.
Lần lắp thêm ba, ông cố lại lao mình xuống sông với lần này khi lên ông cụ thay trên tay là chiếc rìu bởi sắt của anh chàng tiều phu đánh rơi. Ông nuốm lại hỏi:
– Vậy đây có phải là lưỡi rìu của con không!
Thấy và đúng là lưỡi rìu của bản thân mình rồi, chàng trai tiều phu reo lên sung sướng:
-Vâng cụ, đây chính xác là lưỡi rìu của con, bé cảm ơn ráng đã tra cứu hộ nhỏ lưỡi rìu nhằm con gồm cái đốn củi tìm sống qua ngày.
Ông cầm cố đưa cho anh chàng tiều phu lưỡi rìu bằng sắt của anh ấy và khen:
– bé quả là người thật thà cùng trung thực, không hề ham tiền bạc và lợi lộc. Ni ta tặng thêm cho bé hai lưỡi rìu bằng vàng và bội nghĩa này. Đây là kim cương ta khuyến mãi con, con cứ khoái lạc nhận. Chàng trai tiều phu mừng quýnh đỡ đem hai lưỡi rìu mà ông cụ tặng và cảm tạ. Ông nuốm hóa phép và đổi mới mất. Dịp đó anh chàng tiều phu new biết rằng mình vừa được bụt góp đỡ.
Đồng xu 100 yên ổn
(Người Nhật dạy trẻ trung thực qua mẩu chuyện được một công ty báo nhắc lại).
Một hôm, cậu con trai Gregory (khi đó bắt đầu 5 tuổi) của anhNicholas khi thuộc bố quốc bộ trên mặt đường phố Nhật bản đã nhặt được đồng xu 100yên (trị giá khoảng chừng bằng khoảng chừng 1USD). Hôm nay anh Nicholas quyết định làm theocách của cha mẹ Nhật là đưa nhỏ đến đồn cảnh sát địa phương để trình báo. Dùkhông thích và không muốn làm theo nhưng Gregory vẫn tuân theo lời bố.
Khi mang lại đồn cảnh sát, bố con Nicholas đãdược nghênh tiếp bởi một cảnh sát trẻ tuổi. Anh ta sẽ hỏi rất sâu sắc về nơi cậu bénhặt được đồng xu, thời gian, thôngtinvề khu vực ở của Gregory, vị tríchính xác ở công viên Arisugawa – chỗ đồng xu được tìm thấy. Sau đó, anh gọiđiện thoại cho ai đó rồi thông báo tỉ mỉ sự việc, gắn số quản lý cho đồng xuđược kiếm tìm thấy. Sau cuối anh con quay sang nhìn Gregory và ca tụng sự ngay thật củacậu bé, gửi một tờ giấy ghi nhận và nói rằng đồng xu này đã thuộc về cha conanh nếu sau 6 tháng không người nào đến nhận. Với cậu bé Gregory bước thoát khỏi đồn cảnhsát với gương mặt rạng rỡ, đầy trường đoản cú hào, còn anh Nicholas thì trọn vẹn bị thuyếtphục bởi phương pháp cư xử của tín đồ Nhật.
3ngày sau, Gregory thường xuyên nhặt được đồng 10 im khi cùng ba đi từ trường mẫugiáo về nhà. Dịp này, Gregory tức tốc bảo bố: “Đến đồn cảnh sát nào ba ơi” cùng với tâmtrạng đầy phấn khích, trường đoản cú nguyện.
Bình luận: việc dành khoảng tầm 30 phút để giải quyết và xử lý một việc nhặt được của rơi chỉ quý giá 1USD đối với gần như tất cả các nước trên núm giới là sự việc lãng tầm giá thời gian. Tuy vậy với người Nhật thì không, họ xem đó là sự chi tiêu cho tính trung thực không chỉ có của trẻ em mà là của toàn buôn bản hội.
Ảnh: QuotefancyCái giá của việc trung thực
Một giờ chiều thứ bảyđầy nắng nóng ở tp Okalahama, một người bọn ông cùng rất hai người con của mìnhđến chơi nhởi tại một câu lạc bộ. Gia đình anh đứng gần một mái ấm gia đình khác, cũngcó con nhỏ. Một ngươi bước vào quầy vé cùng hỏi:
-Vé vào cửa ngõ là baonhiêu? bán ra cho tôi bốn vé. Người buôn bán vé trả lời:
– 3 Đô là một vé.Chúng tôi quan trọng đặc biệt miễn mức giá cho trẻ dưới sáu tuổi. Những cậu bé xíu này bao nhiêutuổi?
Đứa lớn bảy tuổi vàđứa nhỏ tuổi lên bốn – Người đàn ông tất cả hai nhỏ trả lời.
– Vậy tổng cộng là 9đô la tất cả.
Người bọn ông còn lạingước lên cùng với cặp mắt ngạc nhiên:
– Sao ông không nóirằng đứa lớn chỉ mới sau tuổi? như vậy có phải tiết kiệm ngân sách được 3 đô la không?
Bạn tôi nhìn bạn bánvé rồi lờ đờ nói:
– Dĩ nhiên, tôi bao gồm thểnói như vậy và ông cũng trở nên không dấn ra. Nhưng lũ trẻ thì biết đấy. Tôi khôngmuốn phân phối đi sự kính trọng của những đứa nhỏ và lòng trung thực của chính bản thân mình chỉ với3 đô la.
Ngôi nhà ở đầu cuối
Có một fan làm trongngành xây dựng, vốn là 1 trong công nhân kỹ thuật chăm chỉ, hay được tham giathi công và xây dựng những công trình đặc biệt quan trọng của công ty. Ông được những quảnlý tin cậy bởi lòng chân thực của mình. Nhưngdo trình độ chuyên môn bằng cấp cho hạnchế phải mãi vẫn xung quanh quẩn ở vị trí cũ. Tuy nhiên, ông vẫn luôn mơ cầu xây dựngcho mình một căn nhà thật đẹp, dù ước mơ đó cạnh tranh mà biến đổi hiện thực với đồnglương kỹ thuật.
Trước khi trở về hưu, ôngnhận được một kiến nghị có phần đặc trưng của giám đốc:“Anh vẫn hoàn thành công việc rất tốt,chúng tôi siêu hài lòng. Tuy thế tôi có một vấn đề quan trọng, đó là nhờ anh giúptôi làm chủ việc xây dựng một căn nhà nhỏ. Nó rất quan trọng đặc biệt và tôi hy vọng anhgiúp kịp làm căn nhà này trước lúc anh về ngủ hưu”.Ông vuivẻ thừa nhận lời và bắt tay vào công việc.
Khixây dựng kết thúc phần móng bên thì ông cảm nhận tin vui, giấy tờ thủ tục của ông đang đượccông ty hoàn tất, chỉ từ chờ đến ngày về hưu. Rồi ông bắt đầu nghĩ:“Cảđời chân thực rồi, tiếng chẳng còn gì ràng buộc nữa, tốt là bớt xén công trìnhmột chút nhằm dưỡng già?”. Ông cũng phát âm rằng dự án công trình bớt xén thìchỉ năm bảy năm là xuống cấp. Nhưng cái gánh nặng trọng trách giờ đã không còn,nên ông lại trường đoản cú bao biện:“Lúc đó đồ đổi sao dời rồi, ai biếtđược nữa, công trình xây dựng mà xuống cấp thì có hàng ngàn lý do”.
Vậy là ông cố gắng khiếncho bề ngoài ngôi đơn vị được khang trang một chút. Mà lại lại xà xẻo nhiều nguyênvật liệu, từ này mà kiếm được kha khá tiền. Chủ tịch tỏ vẻ tin cẩn và hài lòngkhi nhận chuyển giao công trình, mà thậm chí còn còn chưa hề mang đến xem. Chỉ tất cả điềukhiến ông do dự là, chủ tịch bao nhiêu câu hỏi lại đích thân mang đến dự ngày khánhthành căn nhà nhỏ, mà lại còn tuyệt nhất thiết yêu cầu ông cho tới dự nữa.
Ngàyhôm đó, trước sự việc chứng kiến của các nhân viên công ty, giám đốc đã đứng lênnói:“Côngty xây dựng khu nhà ở này như 1 món quà, một lời tri ân dành cho một tín đồ đãgóp sức không còn mình mang đến sự cải cách và phát triển của công ty”. Nói rồi, giám đốccầm chìa khóa nhà trao mang đến vị trưởng chống kỹ thuật vẫn đứng cạnh và bắt tayông ta.
Vị trưởng phòng nhậnchùm khóa xe trong giờ đồng hồ vỗ tay của các người. Rồi tiến về phía tín đồ côngnhân chuyên môn già, hoan lạc nói:“Xin cảm ơn những bạn, và quan trọng là,tôi độc nhất vô nhị định đề nghị cám ơn ông, người đã trung thành với chủ cả cuộc sống mình cùng với côngty, cảm ơn vị đã phụ trách xây dựng một căn nhà đẹp…”
Ônglúng búng:“… không có gì cả… Đó là điều nên làm cho mà…”
Độtngột, ông trưởng chống quay sang, dõng dạc nói:“Và đúng là chùm chìa khóa thuộcvề ông, người mà công ty muốn tri ân nhất, nó xứng đáng thuộc về ông! Đây làbất ngờ mà doanh nghiệp dành tặng kèm ông đó!”
Ảnh: glittergraphicsTính nhầm 6 cent
(Tác giả câu chuyện đến thăm Dresden, thủ bao phủ bang Saxony nghỉ ngơi Đức).
Cáchkhách sạn chỗ tôi nghỉ khoảng tầm 1km, có một cái siêu thị tên là Plus. Khi cùngđồng nghiệp đi tới đó mua sắm một số vật dụng sinh hoạt, tôi cũng luôn tiện thể muabao thuốc lá. Tôi lựa chọn hai bao thuốc lá Davidoff cùng đứng xếp hàng đợi thanhtoán. Nhân viên bán sản phẩm nhanh chóng thao tác làm việc quét mã vạch, cùng giá nhị baothuốc lá tổng cộng là 6,2 Euro. Shop chúng tôi thanh toán rồi ra về.
Theo định kỳ trình, công ty chúng tôi sẽđi tới thăm quan và du lịch trường đh kỹ thuật Dresden trong thời gian 2 ngày tiếp theo. Tuynhiên, trong những khi gấp quần áo, tôi phạt hiện chiếc cà vạt của mình đã bị phaimàu hư mất. Bất đắc dĩ, tôi đành yêu cầu đi ra ăn uống Plus chọn một chiếc càvạt có color tương tự dòng cũ.
Khônggiống lần trước lúc tôi mang đến mua, lần này mỗi nhân viên bán sản phẩm trước lúc quétmã vạch sản phẩm & hàng hóa đều rứa một tấm hình chiếu vào mặt quý khách hàng để đối chiếu.Trong đầu tôi lúc đó lóe lên suy nghĩ: “Dùng loại giải pháp này nhằm trợ giúp cụccảnh gần kề tra tra cứu tội phạm truy nã nã thì cũng chỉ là câu hỏi phí công vô ích.”
Lúc tôi mang chiếc cà vạt tới,cô nhân viên bán hàng trung niên đùng một cái thốt lên một giờ đồng hồ “Ơ!”. Tiếp đến côquay sang nói với những nhân viên cấp dưới khác bằng tiếng Đức: “Này, đó là anh này!”
Vừa nóidứt lời, tất cả mọi tín đồ xung quanh lập tức đưa ánh mắt nhìn tôi. Thừa bất ngờ,tôi luýnh quýnh xòe nhì tay ra ý nói với chúng ta rằng bản thân không thao tác làm việc gì trái phápluật cả. Nửa phút sau, tôi được dẫn mang đến một chống chờ.
Nhân viên ăn uống mang mang đến tôimột cốc nước rồi hướng tới phía tôi nói đòi hỏi lỗi chân thành. Thái độ đó càngkhiến tôi thiếu hiểu biết gì! chưa đầy một phút sau, một nhân viên làm chủ tới vànói:
– cách đây 2 ngày, anh đang từngđến siêu thị của chúng tôi mua hai bao thuốc lá Dresden. Cơ hội đó nhân viên cấp dưới bánhàng vẫn thu của anh ý 6,2 Euro. Tuy nhiên từ 8 tiếng 15 phút trở đi, mỗi một baothuốc nhãn hiệu Dresden đã được giảm ngay 3 cent. Thời hạn tính tiền của anh ý là8 giờ 15 phút 17 giây. Tuy nhiên khi ấy máy vi tính tiền của siêu thị nhà hàng lại bị trục trặcmất 30 giây, nên đã không thể kết nối kịp thời tài liệu giá sẽ giảm. Chúng tôithành thiệt xin lỗi anh, cửa hàng chúng tôi phải trả lại đến anh số tiền quá là 6 cent,xin mời anh chất vấn một chút…
Từ chối tuyển chọn dụng
Có mộtcậu sinh viên xuất dung nhan giành được học bổng du học tập Mỹ. Vốn xuất thân vào mộtgia đình ko khá đưa nên đấy là một thời cơ lớn để cậu đổi đời và giúp đỡ giađình.
Sống ở tp New York sang trọng và mờ mịt nhưng cậu vẫnluôn giữ lại nếp sinh sống của một tín đồ Đông Á. Cậu nhận vấn đề làm thêm ở quán bar vớimong ao ước kiếm thêm chút thu nhập bên cạnh khoản chi phí trợ cấp. Cậu không tiêu phanhiều và nỗ lực tiết kiệm nhất bao gồm thể. Vốn là học tập sinh siêng năng nên ngoại trừ giờhọc và làm việc cậu lại về nhà với ôn bài. Cuộc sống đời thường như vậy có lẽ hơi nhàm chánvà lãng phí với một chàng trai con trẻ cả đời new có cơ hội được sống tại 1 trongnhững thành phố u ám và sầm uất nhất nuốm giới. Những người bạn cậu mới quen hay rủcậu đến những quán bar, các trung trung khu thương mại. Sau vài lần khước từ cuối cùngcậu đành đi thuộc họ.
Khi bước chân vào trung trung khu thương mại, một trái đất mới mở ratrước mắt đàn ông trai. Cậu bị choáng ngợp do những điều thú vị ở đây. Các nhàhàng, tiệm ăn, các khu vui chơi, rạp chiếu phim giải trí phim… tất cả đều lộng lẫy và cuốnhút. Quý ông trai phát hiện ra một điều thú vị nhưng ít người để ý thấy. ước ao vàocác khu vui chơi và giải trí phải download vé qua cửa soát vé auto thì cửa bắt đầu mở mang đến ngườichơi vào. Khi có tín đồ từ vào khu vui chơi giải trí đi ra thì cửa ngõ sẽ tự động hóa mở khi họđến gần.
Quan giáp được điều này, phái mạnh trai phấn khích và thử áp dụng.Cậu đứng ở cửa ngõ khu vui chơi, chờ có fan đi từ trong ra thì cậu cấp tốc chónglẻn vào. Quả đúng như cậu dự tính, cậu hoàn toàn có thể vào khu vui chơi mà ko mấttiền thiết lập vé. Cứ cố hàng tuần, mặt hàng tháng, rồi các nămtrôi qua. Cậungang nhiên vào các khu vui chơi mà ko mất tiền mua vé. Cậu cảm thấy hàilòng và nghĩ những người dân dân tại đây họ thật là ngốc khi không biết phương pháp qua cửanhư cậu.
Ngày giỏi nghiệp, phái mạnh trai được xếp loại xuất sắc. Thành quảsau phần lớn ngày tháng cần mẫn học tập của cậu. Sau đó cậu hãnh diện thay tấmbằng của bản thân mình đi xin bài toán ở các công ty lớn. Điều kì dị là tất cả các công tycậu xin việc ban sơ đều rất đón tiếp cậu. Nhưng kế tiếp họ phần đông trả lại hồ sơ.Đến công ty thứ 10 cũng tương tự, cậu không hiểu nhiều nổi cùng hỏi nhà tuyển dụng:
“Tại sao hồ nước sơ của tôi thuộc loại ưu, tôi tất cả năng lực, tất cả kiếnthức nhưng nhà tuyển chọn dụng quán triệt tôi một cơ hội?”
Lúc này công ty tuyển dụng bắt đầu trả lời:
“Năng lực của anh rất tốt, nhưng mà đáng tiếc công ty chúng tôi không thểtuyển dụng một người thiếu trung thực như anh làm việc vị trí bảo vệ chứ đừng nói làcấp cai quản lý”.
Chàng trai sửng sốt:
“Tại sao chứ?”
“Trong 4 năm qua, anh học tập trên quốc gia của chúng tôi. Anh cần sử dụng những đồng xu tiền trợ cấp của cửa hàng chúng tôi để tích lũy kiến thức cho mình. Chúng tôi trông chờ những người như anh sẽ góp phần vào nền kinh tế của quốc gia này. Tuy vậy anh lại đánh tráo tiền của chúng tôi bằng câu hỏi trốn vé vào cửa các khu vui chơi. Làm cho sao chúng tôi có thể đồng ý một người thiếu trung thực như anh?”
Tham khảo: FB Học theo phong cách mới; VTC News; MommyBaby; VForum; TrithucVN; DKN; Daycon