Bài văn Tưởng tượng 20 năm sau em trở lại thăm trường cũ tất cả dàn ý phân tích bỏ ra tiết, sơ đồ tư duy cùng 12 bài văn phân tích chủng loại hay nhất, gọn gàng được tổng đúng theo và tinh lọc từ những bài xích văn xuất xắc đạt điểm cao của học sinh lớp 9. Hy vọng với12 bài Tưởng tượng 20 năm tiếp theo em về thăm trường cũ này các bạn sẽ yêu thích cùng viết văn hay hơn.
Đề bài: Tưởng tượng nhị mươi năm sau về thăm trường xưa vào một trong những ngày hè, hãy viết thư cho 1 bạn học hồi ấy đề cập lại buổi thăm trường đầy xúc hễ đó.
Dàn ý tưởng phát minh tượng 20 năm tiếp theo em về viếng thăm trường cũ
1. Mở bài:
…., ngày…tháng …năm…
Bạn… thân mến!
2. Thân bài:
a) đầy đủ lí do thăm hỏi tặng quà đầu thư.
– Lí bởi vì viết thư (tưởng tượng: VD: Soạn tan vỡ thấy tấm hình lớp chụp chung….)
b) ngôn từ thư:
– reviews tên trường? (Tưởng tượng mang đến trường vào thời điểm nào? Lí do đến trường)
– miêu tả con đường cho trường (so sánh lúc trước và bây giờ? thay đổi như cố kỉnh nào? Cảm xúc?)
– mô tả các phòng lớp (Phòng vi tính? phòng TN? Dụng cụ, thiết bị chuyển đổi ra sao?…). Những dãy phòng: phòng giám hiệu, phòng bộ môn, chống đoàn đội…(So sánh )
– mô tả khoảng sảnh trường? (so sánh xưa với nay)? rất nhiều băng ghế? gốc bàng, hàng phượng (Còn như xưa ? đang già hay đang trồng cây khác?)
– diễn đạt những hình ảnh, sự vật gắn thêm với kỉ niệm thời xưa? Nêu cảm xúc? Thầy cô? bạn bè?
– gặp gỡ lại thầy cô? Thầy cô cũ còn không? Thầy cô mới như thế nào? (Vui vẻ?). Thầy hiệu trưởng về hưu hay sẽ mất?
– gặp lại thầy cô công ty nhiệm lớp 9A…? Cô đổi khác ra sao? Nhưng vẫn còn đấy những đường nét gì? (Giọng nói? Ánh mắt? Khuôn mặt lộ vẻ xúc động?)
– Cô trò đề cập lại kỉ niệm từ thời điểm cách đó 20 năm:
+ Trò hỏi thăm các thầy cô cũ? Báo mang đến cô biết tình hình một vài bạn học? Về các bước của mình?
+ tâm trạng cô ra sao?
+ cảm tình em như vậy nào?
3. Kết luận:
– Cuối thư: thăm hỏi động viên sức khoẻ cùng chúc bạn?
– Lời chào
Tưởng tượng 20 năm sau em trở về viếng thăm trường cũ – chủng loại 1
Hải Dương, ngày… tháng… năm
Tường Vi thân!
Chưa bao giờ nghĩ đến các bạn mà bản thân thấy bổi hổi như cơ hội này. Bao nhiêu cảm hứng ùa về với mình biết giây phút này chỉ chúng ta mới bao gồm thể share với mình. Hôm nay, mình trở lại thăm ngôi trường cấp 2 thân thiện của bọn chúng ta, sau nhị mươi năm xa cách…
Cái nắng nóng bức của mùa hè vẫn còn vương lại dù sẽ là buổi xế chiều, những tia nắng vẫn vẫn mải chơi nghịch trên mấy tán cây, ngôi trường cũ chỉ ra thân thương, thân quen và không còn vẻ nghiêm túc như hồi trước nữa… Mình lặng lẽ âm thầm dạo quanh sân, ngắm nhìn và thưởng thức từng vòm cây để cảm giác sự biệt lập trong lòng chiếc khung cảnh đã từng có lần quá thân ở trong này. Tất cả lẽ, dù sẽ hai mươi năm xa cách, dù có bao lớp học sinh đến rồi lại đi, thì trường vẫn thế, vẫn chẳng biến hóa gì trong thâm tâm hồn từng người, mãi mãi…
Nhìn đồng hồ đeo tay đeo tay, đang đi đến giờ tung trường, mình trợ thời lánh vào một góc từ trần – Tường Vi đoán xem, đó là chỗ nào? cái gầm cầu thang mà chúng mình hay trốn ngày xưa khi chơi trò ú tim ấy! Nhắm mắt lại và mình cảm xúc như đang nghe bên tai cha hồi trống trường quen thuộc ngày nào. Mình tưởng tượng ra hình ảnh của cộng đồng trẻ ùa ra từ những phòng học, bọn chúng hồn nhiên hotline nhau, biện hộ nhau, ríu rít chơi nhau, nhí nhảnh như lũ mình hồi xưa… màu áo trắng, sao cơ mà nhớ thế! Chỉ một hai năm nữa thôi, ngày phân tách tay, bọn chúng sẽ giống bọn chúng mình ngày xưa, chìa sống lưng áo trắng lẫn nhau ghi loại lưu bút…
Một lúc lâu sau, bản thân vẫn chưa ước ao rời đi, mình tần ngần quan sát lại ngôi trường. Cả sân trường rợp bóng mát xanh, âm thầm với mùa hè đầy nắng và nóng vàng cùng ve sầu. Xa xa, nơi góc hồ nước, một cây me to lớn trông tràn trề sức sống. Bản thân chợt phân biệt đó đó là gốc me non tụi mình trồng năm nào, tự nhiên lại thấy bồi hồi. Bước dần lên trên cầu thang, mình tìm lại phòng học tập cuối tầng ba, nơi xa xưa bốn mươi sáu quỷ sứ lớp mình từng trú ngụ. Đây rồi, lớp học đó, cá loại ban công không còn xa lạ đang làm việc ngay trước mắt, ngóng mình bước vào và search kiếm lại hình ảnh của nhị mươi năm trước. Ghế ngồi cạnh cửa sổ bàn cha là của mình, địa điểm đã từng chứng kiến mình khóc, bản thân cười với cả khi mình thủ thỉ riêng nữa. Còn cách đó hai bàn, là chỗ của người tiêu dùng đó nhớ không? bí quyết xa như vậy mà nhì đứa còn nói chuyện riêng được thì thiệt tài!
Hôm ấy mình không chạm mặt được thầy thầy giáo cũ, chỉ từ thấy lại đều kỷ niệm thuở học tập trò, rất nhiều buổi ngồi truy bài dưới cội cây phượng, số đông giờ kiểm soát gay cấn, hồi hộp đến toát mồ hôi. Toàn bộ đã vô cùng xa nhưng mà cũng lại như vừa mới hôm qua.
Tường Vi ơi! cố định hôm nào bọn họ gặp nhau nhé! Biết rằng công việc của ai ai cũng bận rộn mà lại mình tha thiết muốn chạm mặt bạn dưới đông đảo vòm cây của ngôi ngôi trường cũ thương yêu này để ôn lại phần đông ngày xưa!
Hẹn chạm chán bạn một ngày không xa.
Thân ái!
Bạn của cậu

Tưởng tượng 20 năm sau em về viếng thăm trường cũ – mẫu 2
Hà Nội, ngày … tháng …, năm ….
Quang Hải thân mến!
Hôm nay, chắc chắc rằng là ngày đáng nhớ nhất. Loại ngày cơ mà tôi được quay trở lại tuổi thơ, được trở về mẫu nơi đầy kỉ niệm ấy. Tuy vậy tôi bây giờ không còn là tôi của nhì mươi năm trước nữa. Không còn là một cậu học sinh ở thuở cắp sách mà tôi với bốn cách là một bậc phụ huynh, tôi quay trở lại nơi ấy, dòng nơi cơ mà tôi đã gắn bó cùng với biết bao kỉ niệm đẹp trong tư năm thời trung học. Đó là ngôi trường tôi, ngôi trường trưng bày trên con đường nguyễn trãi thân thương: ngôi trường Trung học đại lý Kim Đồng. Nay tôi viết thư gửi để kể mang đến cậu nghe về buổi thăm ngôi trường ngày hôm đó.
Sáu giờ sáng, tôi khoác trên vai một mẫu cặp xinh xinh, cơ mà nó chưa phải của tôi nhưng mà là của thằng nhỏ bé nhỏ tuổi mới bước vào lớp sáu của tôi. Tôi đọc cái cảm giác ngỡ ngàng của con tôi, nó đang chưa quên được phần đông tháng ngày chơi đùa ở thời tiểu học, quả thật thì hồi ấy tôi có khác gì nó đâu. Chúng ta biết không, đứng trước cổng trường, tôi thầm nghĩ, thấm thoát đang hai mươi năm, sao loại cổng ngôi trường lại đon đả đến thế! Sao nhưng hồi ấy, bốn năm trời, chúng ta lại không dành thời hạn để ngắm nhìn và thưởng thức nó nhỉ? Trước cổng ngôi trường thì vẫn cứ thế, không chuyển đổi gì mấy. Bác bỏ vẫn đứng đấy, chưng vẫn nhằm hàng chữ: “Trường Trung học cửa hàng Kim Đồng” đầy thân quen. Chắc chưng cổng vẫn còn yêu nghề, vẫn còn đấy muốn dang tay đón học viên vào trên đây mà! “Thế thì tôi nhờ vào Bác quan tâm thằng bé giùm tôi nhé!” – Tôi nghĩ về thầm. Tôi dẫn con lao vào trường, phòng bảo đảm an toàn bây giờ khác xưa cực kỳ nhiều, nó đã không còn là một khu phòng bé dại nhắn trước cổng mà nó đã có xây lên đúng chất “phòng bảo vệ”. Tôi xịt vào, nó đã làm được xây rộng lớn ra, tô phết một màu tiến thưởng nhạt. Còn có cả máy tính xách tay để thống kê gửi xe nữa, tôi quan sát quanh, nhị bác bảo vệ vẫn ngồi đấy. Tóc các bác ngoài ra điểm vài sợi bạc trắng, đồng phục hai bác vẫn không vắt đổi, vẫn một tông quần áo xanh rêu ấy. Trong khi nó đang nhạt dần chắc chắn rằng vì ý muốn nhắc nhở học viên phải ghi nhớ sức lực của những người dân bảo vệ.
Tiếp theo, tôi chú ý vào dãy nhà quần thể A. Nó được tu sửa siêu nhiều, bây giờ nó được phủ lên mình một loại áo mới. Một cái áo nhị màu trên quà nhạt, bên dưới pha nâu. Ôi, loại khu A ngày làm sao giờ chắc cũng đã quên tôi rồi! Tôi nén cảm xúc bước vào trong. Sảnh trú thì còn đấy mà lại phòng vi tính đã đi đâu mất rồi. Núm vào sẽ là phòng trơn bàn, cứng cáp nhà trường sẽ thêm môn này vào phần thể dục nước ngoài khóa đây? con tôi chạy cấp tốc lên lầu, lao vào lớp, còn tôi vẫn đứng đấy.
Tôi nhìn chung cả ngôi trường thân thiện của mình, trông nó thật rất gần gũi mặc dù nó đã biến hóa ít các nhưng vẫn có chút gì đó bồi hồi trong tôi. Nó vẫn là ngôi ngôi trường của nhị mươi năm trước, một ngôi ngôi trường chất cất bao kỉ niệm. Điều thứ nhất lọt vào đôi mắt tôi là sân trường, bây giờ nó rộng rộng xưa khôn cùng nhiều, nó còn tồn tại cả khu chơi thể thao như bóng bàn, trơn rổ,… Tôi nghĩ về “bọn trẻ hiện thời sướng thật, thiệt chả bù với mình ngày xưa”. Tiếp đến, tôi phi vào nơi mà không xa lạ gì với tôi “phòng giám thị”. Vị trí đây đã làm tôi lưu giữ đến không hề ít thứ từ vui đến buồn rồi cho sợ sệt, chẳng khác gì nhị mươi thời gian trước đây. Các thầy vẫn như xưa,nhưng gồm thêm vài bạn mới. Tôi lễ phép chào hỏi những thầy, tôi nghĩ rằng có lẽ sau bấy nhiêu thời gian đó chắc chắn là các thầy vẫn quên tôi rồi. Tôi bất thần với thầy Sinh – fan thầy mà lại tôi cảm thấy rất hại ngày ấy bỗng phân biệt tôi “A! Thiên Bảo trên đây mà, chiếc thằng học trò nhộn độc nhất vô nhị trường đề nghị không?”. Tôi chỉ biết cười cợt mà trong thâm tâm rung lên biết bao niềm xúc động. Tôi chú ý xung quanh, nó vẫn như thế, chỉ có điều cha mươi hai cái camera ngày xưa bây giờ đã “sinh sôi nảy nở” thành sáu mươi tư cái. Tôi chào các thầy, tôi bước ra. Các bạn biết không, thật bất thần làm sao khi tôi thấy một người thiếu nữ đang bước lại gần, ko đâu xa lạ đó là cô chủ nhiệm lớp chín của tôi. Tôi xúc động, nghẹn ngào không nói thành lời, trong lòng mong mong được chạy đến ôm siết lấy cô. Tôi tiến lại gần cô. Cô bây giờ đã có tuổi, mái tóc black huyền thời trước của cô bây giờ cũng đang phai dần theo năm tháng. Trán cô đã có rất nhiều nếp nhăn hơn. Cô chú ý tôi một lúc, bên cạnh đó cô đang trắc nghiệm lại trí tuệ của mình. Tự dưng cô thốt lên với một giọng truyền cảm năm xưa. “A! Thiên Bảo đề nghị không?”. Tôi xúc động cúi chào cô, cô đánh nhẹ đóng vai tôi , hỏi thăm bao điều. Xong hai cô trò chúng tôi cùng đi tham quan những lớp học. Mới này đã hơn tám giờ, cũng đã đi đến giờ tôi bắt buộc trở về với cương cứng vị fan lớn. Tôi yêu cầu đi làm. Cô tiễn tôi ra bên ngoài cổng. Nhị cô trò chú ý nhau đầy quyến luyến. Tôi kính chào cô rồi lên xe pháo ra về.
Buổi về trường bây giờ đã gợi lên vào tôi biết bao lưu niệm từ vui mang đến buồn. Thật đáng tiếc là các bạn lại không tồn tại ở đây. Nếu gồm ở đây, chắc chắn cậu cũng trở nên có những suy nghĩ và cảm hứng giống như tôi vậy. Tôi cũng rất hối hận vày sao ngày xưa tôi không cố gắng ngoan hiền mà lại quậy phá, khiến cho thầy cô đau khổ như thế. Tôi lúc này đã là 1 trong ông bố tía mươi năm tuổi, tôi sẽ có nghề nghiệp ổn định. Nhưng so với tôi, tôi vẫn mãi là 1 trong cậu học trò hay đậm chất ngầu và cá tính của cô tôi, của ngôi trường tôi.
Bạn của Hải
Thiên Bảo
Tưởng tượng 20 năm tiếp theo em trở lại thăm trường cũ – mẫu mã 3
Thái Nguyên, ngày…. Tháng…. Năm……
Linh thân mến!
Nhận được lá thư này của chính mình Linh bất thần lắm nên không? Ừ! thọ lắm rồi còn gì…. Sau từng nào năm mình mới lại ngồi vào trong bàn cùng viết thư mang đến Linh, cứ thấy lóng nhóng với cây cây viết và đầy đủ gì mong nói…
Linh bây giờ sao rồi? chắc chắn rằng Linh vẫn khoẻ và mái ấm gia đình luôn ngập cả trong tiếng mỉm cười và niềm hạnh phúc phải không?
Mình ghi nhớ thằng bé dại Nam của Linh lắm đấy nhé, thằng bé bỏng thật ngoan ngoãn cùng đáng yêu. Lần cuối cùng chạm chán nó là hồi bọn mình chia ly để Linh vào Nam, cũng 12 năm rồi còn gì. Thằng bé nhỏ lớn lên chắn chắn bảnh trai lắm, nó học tập có giỏi không Linh?
Còn mình thì vẫn khoẻ, cuộc sống vẫn ổn, ck chuyển công tác vì thế cả nhà lại đưa về Thái Nguyên sinh hoạt rồi. Được sinh sống trong bầu không khí rất gần gũi và thân cận của quê nhà thật hay Linh ạ.
Linh này! Linh có nhớ mái trường cung cấp 2 nhưng mà tụi bản thân từng học không? chắc Linh chẳng quên được đâu nhỉ. Đó là địa điểm tụi bản thân đã chạm mặt nhau với trở thành đồng bọn thiết cho bây giờ, là nơi êm ấm yêu thương vẫn nâng cánh cho bọn họ trên con phố đời cơ mà! trong năm này con bản thân lại đưa vào trường cũ học tập đấy! Thật là một sự trùng hợp diệu kì cần không Linh?
Linh à, hai mươi năm rồi bản thân mới trở lại trường đấy. Nhiều khi ngẫm lại thấy thời gian trôi thiệt nhanh, mới ngày làm sao mình còn nô đùa mặt bè bạn, sinh sống trong sự dạy dỗ tận tình khía cạnh của thầy cô,nay đã hai mươi năm rồi. Có lẽ mình tuyệt vời nhất với ngôi trường là phần lớn kỉ niệm gắn với mùa hè. Có những mùa hè hân hoan vày được nghỉ ngơi sau 1 năm học tập, bao hàm ngày hè lên trường lao cồn vui vẻ với ngày hè chia ly cuối cấp, đề nghị xa thầy đứa bạn bè, cả lớp A3 của bản thân mình ôm nhau khóc như trẻ em vậy. Bản thân cũng trở về trường trong một mùa hè nắng chói sáng và bầu trời xanh cao vời vợi. Có lẽ bởi vì vậy mà đầy đủ kỉ niệm ấy new ùa về trong tâm địa mình.
Ôi, sao bắt đầu viết không được nửa bức thư nhưng mà nước mắt tôi đã chực ùa ra nuốm này, lại mít ướt giống ngày xưa rồi,
Linh đừng cười mình nhé!
Trường mình bây chừ khác hồi chúng mình học các lắm, gần như dãy nhà 2 tầng giờ đã là tòa bên 5 tầng cao đồ sộ với số đông thiết bị học hành được trang bị buổi tối ưu. Thì dĩ nhiên, từ bỏ hồi đàn mình học tập trường đang là trường chuẩn chỉnh quốc gia rồi còn gì. Hiện giờ lớp nào cũng có thể có máy chiếu, bao gồm máy tính, có bảng thông minh. Tôi đã đi ngắm không còn các phần bên trong trường, vui lắm, nhớ lại bao nhiêu kỉ niệm. Mình nhớ, trước bọn chúng mình chẳng thích học sản phẩm công nghệ chiếu mãi còn gì. đầy đủ tiết học thật thú vị và bổ ích, tiếng Văn thì vừa mới được nghe giọng đọc ấm áp, truyền cảm của cô, vừa được bàn thảo thành đội thật thoải mái về những sự việc mình quan tâm; giờ đồng hồ Hoá thì được coi như thí nghiệm; tiếng Lý thì được mắc mạch điện… những trường không giống còn cần ghen ghen với học viên trường mình cơ đấy.
Trường thì xây khác, nhưng hồ hết hàng cây cỏ rợp bóng đuối sau trường thì vẫn còn đó đó, hàng ghế đá vẫn còn đó đó có ấn tượng bao hồi ức không thể nào quên. Trong loại nắng hè, thập thò rặng cây, đầy đủ vườn hoa khoe sắc, trông ngôi ngôi trường thật hài hòa và đẹp lạ kì, nó rực rỡ, khang trang cùng luôn khiến cho mình cảm xúc gần gũi, thân thương.
Trong lần này trở lại thăm trường, bản thân đã chạm mặt lại tương đối nhiều thầy cô dạy mình ngày ấy, gia sư dạy Văn xa xưa với các giờ học êm ấm yêu thương, nhiều lúc hơi nghiêm khắc nhưng mang lại cho bọn chúng mình những bài học đối nhân xử thế, giải pháp ứng xử, nói năng… giúp lũ mình sống giỏi và sống bao gồm ích; thầy giáo dạy Lý với hầu như giờ học tập về điện, thỉnh thoảng khó gọi nhưng luôn luôn cố đào tạo và giảng dạy thật kĩ; cô giáo dạy Sử với phần đông tiết học độc đáo về 1 thời quá khứ đang qua, khiến cho chúng mình yêu thích nghe như nghe truyện cổ tích. Mình đã khóc đấy Linh ạ! ko ngờ từng nào năm rồi, 35 tuổi, đàn ông lớn cầm cố rồi lại được gặp mặt lại các thầy cô, lại được nghe những thầy cô call là “em”, xưng “cô” thiệt trìu mến, thiết tha. Trong cái khoảng thời gian ngắn ấy mình chỉ biết cầm cố tay thầy cô mà lại nghẹn ngào nói không nên lời, vui lắm nhưng mà sao nước mắt cứ tuôn rơi. Các thầy cô cũng sắp tới về hưu rồi, nhưng vẫn còn đấy khoẻ bạo phổi lắm Linh ạ, tận tâm với nghề, vồ cập và yêu thương học sinh thì dĩ nhiên là vẫn đầy ăm ắp vào trái tim rồi. Mình cũng không ngờ là những thầy cô vẫn tồn tại nhớ mình đâu đấy. Bao nhiêu thế hệ học trò đi qua, vậy cơ mà cô Văn, cô Địa vẫn nhận ra mình và hỏi rằng “học trò cũ của trường à” khiến cho mình thấy ấm cúng lạ kì. Ừ, yêu cầu rồi, những thầy cô là những người dân chèo đò luôn luôn hi sinh vì chưng học trò cơ mà. Trong khoảng thời gian rất ngắn ấy bản thân thấy trinh nữ quá, không biết lấy gì để tặng kèm người đã từng dìu dắt từng bước một đi.