Tuyển chọn những bài bác văn tốt Kể lại một giấc mơ vào đó em gặp lại người thân đã xa biện pháp lâu ngày ngắn nhất.Với những bài bác văn mẫu đặc sắc, chi tiết dưới đây, các em sẽ tất cả thêm nhiều tài liệu hữu ích phục vụ mang đến việc học môn văn. Thuộc tham khảo nhé!
Dàn ý Kể lại một giấc mơ vào đó em gặp lại người thân đã xa biện pháp lâu ngày ngắn nhất
1. Mở bài
Giới thiệu về giấc mơ của em:
- Giấc mơ diễn ra khi nào?
- Em đã gặp ai vào giấc mơ?
2. Thân bài
* Giới thiệu khái quát về người thân của em:
- Người thân của em đang ở đâu?
- Lí vì chưng xa cách?
* Tả lại người thân trong giấc mơ:
- Hình dáng
- Trang phục
- đường nét mặt, cử chỉ
- So với lần cuối gặp mặt, người thân vào giấc mơ bao gồm sự vắt đổi, không giống biệt gì không?
* Câu chuyện của em cùng người thân trong giấc mơ:
- Em và người thân đã nói chuyện gì?
- Cảm xúc của em về cuộc trò chuyện/ gặp gỡ ấy như thế nào?
- Tình huống nào làm cho em tỉnh dậy? Cảm xúc khi tỉnh dậy
3. Kết bài
Cảm xúc về cuộc gặp gỡ: Vui mừng, hạnh phúc giỏi lưu luyến, xót xa….
Kể lại một giấc mơ trong đó em gặp lại người thân đã xa giải pháp lâu ngày ngắn nhất - bài mẫu 1
vào gia đình, người tôi yêu mến và thân thiết nhất chính là anh Hai. Cách đây nhị năm, anh nhì tôi vừa tốt nghiệp đại học quân sự đã được điều đến vùng biên giới để công tác. Từ ngày ra đi, anh rất ít khi về thăm nhà, chỉ thỉnh thoảng viết thư cho gia đình. Lúc còn ở nhà, anh rất thương yêu tôi. Mỗi tối anh đều kèm tôi học, góp tôi giải toán thật nhanh. Tình cảm giữa hai anh em tôi khôn cùng thắm thiết. Nay anh đi xa, tôi buồn cùng thấy cô đơn nhiều lắm.
sau này có bài bác thi môn toán đề xuất tôi cố gắng giải những đề ôn tập để làm bài thi thật tốt. Tôi đã giải gần hết những bài toán, chỉ còn duy nhất một bài xích rất khó, tôi suy nghĩ mãi mà không tìm được lời giải. Bây giờ, tôi chỉ ước có anh 2 bên cạnh tôi để giảng bài bác cho tôi. Trời đã khuya, vấn đề khó khiến tôi mệt mỏi cùng mọi thứ bao bọc tôi mờ dần, mờ dần…
Bỗng, tất cả tiếng gõ cửa với tiếng gọi thân quen thuộc: “Nhóc ơi, ra mở cửa mang đến anh!” A, đó đó là anh Hai! Anh hai đã về rồi. Tôi nhảy cẫng lên rồi vội mở cửa, đưa anh vào nhà. Anh đặt tía lô xuống đất rồi xoa đầu tôi:
_ Em đang giải toán à? Giỏi quá vậy ta!
Rồi anh kéo tôi thuộc ngồi xuống ghế, hỏi thăm về chuyện học hành của tôi. Tôi hào hứng khoe với anh về những các thành tích học tập của mình. Anh nghe xong, cười đắc chí:
_ Thế mới là em của anh chứ!
Tôi đòi anh kể chuyện những ngày ở biên giới. Anh vui vẻ kể tôi nghe mặt hàng tá chuyện vui của đời quân ngũ. Dịp chăm chú ngồi nghe anh kể, tôi mới để ý thấy rằng da anh tôi đen hơn trước rất nhiều, tất cả lẽ bởi vì anh luôn phải dãi nắng dầm sương. Cả người anh trông cũng lớn lớn, vạm vỡ hơn trước nhờ rèn luyện sức khỏe hằng ngày để khỏe mạnh, đủ sức chống chọi với thời tiết khắc nghiệt vùng biên giới. Nhưng đôi mắt anh vẫn sáng cùng tinh anh như ngày nào. Anh vẫn chú ý tôi thật dịu dàng và trìu mến.
_ Em gái của anh lớn quá rồi! Ở nhà bao gồm nhớ anh nhiều không? không tồn tại anh giảng bài chắc em gặp rắc rối nhiều với những bài toán khó phải không? mặc dù anh không hỗ trợ em học như ngày trước được nữa nhưng anh vẫn luôn luôn cổ vũ mang đến em. Đừng bao giờ nản lòng em nhé! Phải học thật giỏi để anh còn khoe em gái ngoan của anh với những đồng chí chứ.
_ Em hứa sẽ cố gắng học, không làm anh hai thất vọng đâu. Em phải thật xứng đáng là em gái của một chiến sĩ bộ đội chứ.
Anh ôm tôi vào lòng, vỗ vai tôi rồi đứng lên, đeo bố lô cùng bước ra cửa. Anh vẫy tay chào:
_ Anh đi đây! Nhiệm vụ đang chờ anh!
Anh bước ra khỏi cửa. Cánh cửa đóng sầm lại khiến tôi giật mình choàng tỉnh. Ồ, hóa ra đó chỉ là một giấc mơ.
cho dù chỉ gặp được anh hai trong giấc mơ nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui. Khi tỉnh giấc, tôi cảm thấy khỏe khoắn và đầu óc minh mẫn hẳn lên. Tôi quyết tâm giải bằng được việc khó này để không phụ lòng mong mỏi mỏi của anh tôi. Ngày mai, sau khoản thời gian thi xong, tôi sẽ viết thư kể mang lại anh nghe giấc mơ vừa rồi, chắc là anh hai sẽ vui lắm.
Kể lại một giấc mơ vào đó em gặp lại người thân đã xa phương pháp lâu ngày ngắn nhất - bài mẫu 2
Thời gian cứ vô tình trôi, muốn cuốn đi tất cả. Với bụi thời gian cứ phủ lên, cứ muốn xóa nhòa kí ức. Ko biết sóng gió cuộc đời đánh ta đi về đâu. Trong cuộc đời, bao sự việc xảy ra,bao người bạn mới đến với ta. Và bao gồm thể: ta đã lãng quên quá khứ. Nhưng khi ta bỗng chững lại,bỗng gặp lại bản thân ta, lúc mọi kí ức bỗng tràn về, ta giật mình, khẽ gọi: bạn.
"Hẹn gặp cậu trong mơ"- lời tôi thường nói. Nhưng điều ấy chưa bao giờ thành hiện thực. Phải chăng do tôi đã vượt vô tâm, đã tụ suy giảm bản thân, tự cố gắng đổi mình? buộc phải bà tiên đã đến, vung cây đũa thần, hóa phép nhiệm màu, đi tôi đi tìm kiếm tôi, tìm lại kí ức.
vào mơ, tôi đứng lặng giữa một cơn chống lớn, rộng thênh thang, thẫm một màu u uất. Tôi mệt mỏi bởi cứ phải lê gót, lê gót giữa bãi cát dài. Biết đâu trung khu hồn mình đã hóa thành cát bụi.
vào mơ, tôi teo người bởi vì lạnh. Lạnh da lạnh thịt, buốt giá trọng điểm can. Trong mơ, lòng tôi thổn thức, biết đâu là đích đến của cuộc hành trình, biết nơi làm sao dừng lại?? Tôi buồn, tôi cô đơn, tôi trống rỗng. Tôi đang đi vào căn phòng bí mật của trung ương hồn mình- nơi tôi đã tự chôn vùi kí ức!!
trong mơ, bạn xuất hiện. Vào mơ, Sử - bạn của tôi vẫn vậy. Vẫn nước domain authority ngăm đen vì nắng cháy; vẫn bàn tay thô ráp, đã sẫm lại do nhựa cỏ; vẫn đôi mắt đầy tự tin, đầy nghị lực. Với nụ cười vẫn chưa hề nở bên trên môi tới một lần. Tôi chạy tới, muốn ôm chặt lấy bạn, muốn được bạn chở che. Bạn của tôi- sóng gió cuộc đời không đánh gục được. Bạn của tôi- vẫn mãi như Asin kiên cường.
Tôi từng là một cô bé hồn nhiên, sống trong tầm tay ấm áp của mẹ, của cha. Tôi luôn luôn nghe lời, luôn luôn biết : ko được chơi với thằng Sử chăn trâu. Cùng cứ thế, cứ thấy bạn từ xa, lũ trẻ cửa hàng chúng tôi chạy xa. "Phải "cạch" thằng Sử". Cuộc đời tôi- phẳng lặng.
Bạn - một số phận bất hạnh. Bất hạnh ngay lập tức từ loại tên: thằng không cha. Bạn bất hạnh vì chưng không phải là dân bản địa, không tồn tại ruộng đất. Bạn bất hạnh vì con mắt người đời :" bố nó chết do AIDS, anh nó đi tù" Cuộc đời bạn- đầy bão tố.
Nhưng bạn hiên ngang đi ra từ bão tố, hiên ngang kéo tôi ra khỏi bàn tay tử thần dưới cái ông Hồng đục đỏ. Tại tôi yêu thích chơi, đê mê hái hoa rau muống tím biếc mọc liền kề bờ sông. Tin con bé xém bị chết đuối lúc cả vùng ai cũng biết. Còn bạn- vị hero thì trường thọ vô danh.
cùng tôi lần đầu tiên bào chữa lại lời mama: kết bạn với bạn. Có thể với bạn, tôi chỉ là cơn gió nhẹ. Nhưng với tôi, bạn còn mạnh hơn cả giông tố cuộc đời mình. Bạn đến, tôi nhận ra được nhiều điều. Nhờ có bạn, tôi yêu thương hơn biết bao điều giản dị quanh mình.
Quên sao được những buổi chiều lộng gió, nằm giữa một rừng hoa đồng nội, lắng nghe tiếng sáo diều vi vu vi vu. Quên sao được niềm vui lúc chạy trên triền đê, khi cỏ may dính đầy áo, cùng hét lớn :" Tôi yêu thương quê tôi"
Niềm hạnh phúc của cô bé vùng quê Bắc Bộ đâu chỉ bao gồm vậy. Bạn tối ngày đi có tác dụng thuê đến cả làng, quần quật suốt ngày, nhọc nhằn lẫn nhục nhằn, bạn vẫn ko thể hiện chút cảm xúc như thế nào trên đường nét mặt. Thôn cho nhỏ trâu, bạn có tác dụng bạn với nó. Vậy thôi!! Tôi dậy bạn chữ, dạy bạn làm cho toán. Nhưng biết ko Sử ơi: bạn cũng chính là một người thầy của tôi đó. Cuộc đời bạn là một thiên truyện dài. Bạn kể nhiều, nhiều lắm, nhiều hơn rất nhiều tôi tất cả thể nghĩ về cuộc đời của cậu bé bỏng 12 tuổi. Bạn rất muốn ước có một gia đình. Bạn ước được như tôi, ước ao một lần được cất tiếng gọi mẹ. Nhưng đâu bao gồm được. "Đời là vậy. Sóng gió đánh tất cả chọn ai đâu." Tôi biết được giá trị của đồng tiền; biết thương giọt mồ hôi rơi trên má mẹ, yêu giọt nước mắt cay khóe mi phụ thân hơn, biết phụ vương mẹ phải vất vả như thế như thế nào để nuôi "2 cô vịt giời" khôn lớn. Tôi hối hận vày đã bỏ cơm vì không có con búp bê. Tôi hiểu hơn giá bán trị của hạnh phúc gia đình. Tôi hối hận, tôi giận mình bởi vì đã trốn học đi chơi, đâu biết đó là ước mơ , là nỗi ước mong lớn của bạn.
Nhưng đúng thật: " sóng gió cuộc đời gồm chọn ai đâu". Vày làm ăn tốt, cả nhà tôi đã rời khỏi miền quê nghèo ấy. Biết tin, bạn chỉ ừ. Với hôm tôi đi, tôi ko gặp lại bóng hình thuở nào. Thời gian trôi, thấm thoắt đã 6 năm, tôi gần như đã quên: mình bao gồm một người bạn.
trong mơ- bạn gặp tôi. Vẫn vậy. Tôi bỗng ngượng ngùng, bẽn lẽn, xấu hổ.. Vẫn tầm nhìn ấm áp. Bạn của tôi- Bạn mỉm cười. Với tôi bừng tỉnh.
Hôm nay, bên trên chuyến xe này, tôi trở lại quê hương, tìm kiếm lại tuổi thơ, tìm lại một người bạn. Với tìm lại một miền kí ức.
Kể lại một giấc mơ vào đó em gặp lại người thân đã xa giải pháp lâu ngày ngắn nhất - bài bác mẫu 3
Đã bao giờ bạn tin rằng sau một giấc mơ những điều bạn hằng mong ước bấy bấy lâu sẽ biến thành sự thật, y như một câu chuyện cổ tích chưa? Đã có lúc tôi rất tin vào điều đó với rồi lại phải thất vọng. Nhưng tôi luôn nhớ khoảnh khắc mà lại chỉ giấc mơ kì diệu mới đem đến mang lại tôi, như vừa mới xảy ra đây thôi.
Năm tôi học lớp năm, vào Tết năm ấy cũng là dịp ông tôi qua đời. Người ông mà lại tôi hằng yêu thương đã vĩnh biệt tôi trước khi kịp đón Tết cùng tôi. Tôi buồn bã vô cùng và tự nhủ sẽ không bao giờ tôi được đón một dòng tết tất cả ông bên cạnh nữa. Mấy năm sau vào mức sắp sửa bốc mộ ông tôi và gần đến tết, lông tôi lại rưng rưng nhớ đến dòng tết năm nào. Tôi thắp một nén hương lên bàn thờ ông, hi vọng cháy bỏng được quan sát lại ông bên mâm cơm giao thừa lại bùng lên trong tôi, y như hồi còn nhỏ. Hôm đó là ngày 29 Tết, trước đúng một ngày vào loại năm buồn buồn phiền ấy, ông tôi mất. Tôi nghe mẹ đi ngủ sớm để sau này còn theo mẹ đi chợ. Lông tôi chộn rộn mãi không sao ngủ được. Mắt tôi nhòa đi.
Tôi đang nằm trên chính chiếc giường mà ông tôi đã nằm ngày trước. Đến lúc mẹ tôi tắt đèn đầu giường, tôi mới thiếp đi.
Một thời gian sau tất cả tiếng bước chân mặt giường tôi, tôi choàng tỉnh dậy. Thật hay mơ đây, trước mắt tôi là người ông hiền hậu đã xa phương pháp tôi bấy lâu nay. Ông bảo tôi dậy rửa mặt để đi cùng mẹ, sáng sủa đó đã là ngày 30 Tết. Tôi ôm lấy ông, bảo sao ông đi thọ thế. Ông chỉ mỉm cười, lấy tay lau nước mắt mang lại tôi. Tôi nhìn ông ko chớp mắt, vẫn dáng người cao cao như thế, vẫn khuôn mặt hồng hào, phúc hậu như xưa. Mái tóc ông bạc trắng, tôi còn nhớ cơ hội ông ra đi tóc ông mới chỉ lốm đốm bạc. Ông tôi bận bộ com-lê màu sắc ghi, tuy cũ mà lại phẳng phiu, trông ông thật đẹp lão. Tôi chưa được ngồi thuộc ông lâu thì nghe tiếng mẹ gọi: “Con ơi mau đi chợ với mẹ, Tết đến rồi nhiều hơn ngủ à?” - Tôi dạ cùng vội nói với ông: “Ông ơi ông ở nhà nhé! Ông chờ cháu về rồi dẫn cháu đi chơi ông nhé!”. Ông gật đầu, bảo tôi đi kẻo mẹ chờ.
sau thời điểm đi chợ xong, tôi chạy ù bổ vào chống quên cả đặt thức ăn vào bếp. Quan sát thấy ông đang đọc sách, tôi mừng lắm. Ông bảo với tôi rằng ông sẽ dẫn tôi đi chợ Tết, chọn một cành đào thật đẹp về cắm vào nhà. Tôi mừng rỡ, tong tả giục ông đi ngay. Ông vẫn nhớ ý phù hợp của tôi như hồi tôi còn nhỏ. Ông chở tôi trên chiếc xe cộ đạp cọc cạch ông vẫn thường đi. Bên trên chiếc xe đạp này, đã bao lần ông đèo tôi đến bên trẻ. Tôi sẽ nhớ mãi những khoảng thời gian rất ngắn ấy. Tôi cùng ông đi giữa phố phường, cảm thấy Tết năm ni nhộn nhịp hơn các năm trước. Phố xá đông nghìn nghịt, dường như ai ai cũng muốn ra đường để sắm sửa cho Tết.
Rồi hai ông con cháu cũng đến được chợ hoa ngày Tết. Mới từ đầu vào tôi đã thấy tấp nập bao nhiêu là người, từ những cô bé đến những người phụ nữ lớn tuổi. Phải một thời gian lâu sau, ông tôi mới gửi được xe với dẫn tôi đi xem cây cảnh. Chợ hoa ngày Tết mở ra trước mắt tôi vô số loại hoa rực rỡ khoe sắc. Như thế nào là hoa lay-ơn, hoa thược dược, nào hoa cúc, hoa vi-ô-lét. Có những loài hoa tôi chưa biết tên, tất cả những loài hoa tôi không hề biết. Ông tôi vốn là thầy giáo dạy Sinh học phải chỉ mang đến tôi biết từng nào là hoa thật độc đáo. Vừa nghe ông nói vừa ngắm những loại hoa, tôi bỗng thấy mở có thêm nhiều điều. Nhiều điều trước đây tôi thờ ơ giờ hiện lên cụ thể trong trí khôn tôi tựa như những hoa lá ngày càng tươi tắn, đầy sức sống hơn. Ông dẫn tôi xem hoa một lúc rồi cùng tôi chọn một cành đào ưng ý. Tôi rất thích hợp cành đào với đầy hoa color hồng nở rộ. Nhưng ông tôi chỉ chọn một cành đào mới chớm nở vài bố bông hoa, còn lại là biết bao nụ hoa xanh mướt với những lá non. Ông bảo với tôi rằng, mặc dù bây giờ cành đào không đẹp nhưng chỉ một hai hôm sau Tết đào sẽ nở đầy hoa rất đẹp với lâu tan. Tôi mới vỡ lẽ cành đào ấy bây giờ đây ẩn chứa bao điều đẹp đẽ với tôi và ông trở thành một ông tiên hiểu tất cả những điều tốt đẹp trong cuộc sống.
Tôi giữ sự ngưỡng mộ ấy như hồi thơ bé, ông như người thầy giáo mở ra cho tôi bao điều lí thú để tôi thăm khám phá. Cùng ông đã vắt mẹ tôi dạy tôi học lúc còn tiểu học. Ông cháu tôi ra về. Tôi ngồi sau giữ cành đào còn ông mải miết đạp xe cộ về đến nhà, tôi khoe tức thì cánh đào, bà bảo bao gồm cành đào nhiều lộc này, Tết năm ni sẽ vui lắm đây. Ông chỉ mỉm cười, nụ cười đồng tình lẫn niềm vui rạng rỡ. Đêm đến, gia đình tôi sum họp xung quanh mâm cơm giao thừa. Tôi hạnh phúc biết nhường nào bởi gồm ông tôi bên cạnh, ông không xa tôi nữa. Chỉ còn cha tiếng nữa là đến giao thừa, tôi chỉ ý muốn được sống mãi những giờ phút này, mong thời gian đừng trôi quá nhanh để luôn luôn có tình yêu thương của mọi người trọn vẹn bên tôi. Tôi cũng thầm hứa với bản thân sẽ mãi ngoan ngoãn như từ bây giờ để ông khỏi phiền lông. Vậy nhưng mà sao ngày lúc này qua thật mau. Đã đến giao thừa rồi. ông vuốt lên làn tóc tôi, bảo tôi ở nhà, ông sẽ hái lộc đầu năm mới mang lại tôi. Tôi dạ và hứa sẽ thức đợi ông về.
Ông đi rồi tôi cố thức, nhưng sao cơn buồn ngủ cứ kéo đến, kéo sụp nhị mí mắt tôi lại. Tôi thiếp đi lúc nào không biết. Tôi nghe thấy những tiếng gọi rồi tiếng lịch kịch. Tôi mở mắt choàng dậy. Bây giờ đã sáng rồi sao? Tôi ngạc nhiên quá. Tôi tớn tác tìm ông mà không thấy đâu Thật kì lạ, mới dịp trước tôi còn mường tượng bàn tay khẳng khiu ông đặt lên đầu tôi cơ mà. Tôi coi lại lịch, lúc này là ngày ba mươi Tết. Tôi òa khóc, vậy đó chỉ là một giấc mơ. Giấc mơ thừa thực khiến tôi hụt hẫng với buồn rầu. Ông tôi đã ra đi thật chứ ko về lại với tôi như tôi tưởng. Tôi nuối tiếc giấc mơ hạnh phúc. Tôi thầm tự hỏi: Liệu trong mơ nếu tôi thức chờ ông, tôi gồm gặp lại ông không? Nhưng cuộc sống ko dừng lại để tôi nuối tiếc, tôi chuẩn bị quần áo đi chợ thuộc mẹ. Tôi có kể lại đến mẹ giấc mơ, mẹ chỉ lặng lặng, chắc trọng tâm trạng mẹ khó có thể nói thành lời.
Giấc mơ chỉ là sự hy vọng ước tưởng tượng, chuyện cổ tích vẫn là chuyện cổ tích. Tôi sẽ vẫn nuối tiếc nhưng chỉ là nhỏ nhoi thôi. Tôi đã học được nhiều điều từ giấc mơ ấy, học được niềm tin và hi vọng cùng cả nỗ lực cố gắng cho giấc mơ của chính mình.
Kể lại một giấc mơ vào đó em gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày ngắn nhất - bài xích mẫu 4
Những ngày đầu mùa đông, trời trở lạnh, em đi ngủ sớm hơn mọi khi. Em nằm bên cạnh bà và được nghe những câu hát mượt nhưng mà của ngày xưa bà thường giỏi hát. Chẳng mấy chốc, giọng hát ngọt ngào ấy đã đưa em chìm sâu vào giấc ngủ. Vào giấc mơ, em thấy ông nội trở về trò chuyện thuộc với em.
Ông nội em năm ni cũng khoảng 70 tuổi nhưng ông đã không hề từ khi em mới bỡ ngỡ bước vào lớp một. Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoắt cũng đã gần chục năm rồi em không được sống bên cạnh ông, không được nghe giọng nói ồm ồm chứa đựng bao tình thương của ông.
Em vẫn nhớ như in giấc mơ hôm đó, em thấy ông nội với dáng vẻ gầy gầy thân quen đi về phía em đang học bài. Em vui sướng chạy ra ôm chầm lấy ông. Đôi bàn tây ấm áp của ông nhẹ nhàng xoa lên đầu em rồi ông dắt em từ bàn học ra chiếc ghế nhỏ ngày xưa nhì ông cháu dạy nhau tập đọc đặt ở chống ngoài. Đã thọ lắm rồi mà chú ý ông vẫn không cố kỉnh đổi là bao so với trước. Khuôn mặt vẫn rạng ngời phúc hậu đã xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn. Đôi mắt sâu hơi mờ đi nhưng đôi tai ông vẫn còn tinh lắm. Dường như chỉ có mái tóc bạc thêm là thấy rõ vì chưng dấu ấn thời gian.
Ông hỏi han về tình hình học tập của em gồm tốt không? Em tự hào kể đến ông nghe về những thành tích mà bản thân đã đạt được. Nói đến đâu ông cũng gật đầu tỏ vẻ phù hợp và khen em đã gồm tiến bộ hơn ngày trước rất nhiều. Em cảm thấy ông rất vui và hãnh diện vị mình. Tuy nhiên ông vẫn nhắc nhở em phải biết lấy đó làm cho động lực để bản thân cố gắng. Ông mong mỏi em luôn chăm chỉ học tập, rèn luyện bản thân, không thời điểm nào được nhớ công ơn sinh thành cùng nuôi dưỡng của bố mẹ, thầy cô. Em ngồi lặng lặng và thấm thía những lời dạy đầy ý nghĩa của ông vào trọng tâm trí. Rồi em hỏi thăm sức khỏe của ông. Ông nói rằng ông rất khoẻ và luôn luôn nhớ về mọi người. Ông hy vọng rằng em sẽ cầm cố ông chăm sóc bà thật tốt. Em cảm động lắm, không biết nói gì em chỉ biết nhìn ông với gật đầu cố gắng cho câu trả lời của mình. Ngồi nói chuyện được khá lâu, ông kể tiếp đến em nghe nhiều câu chuyện hay nhưng mà ngày trước ông vẫn thường tuyệt kể. Nhì ông con cháu nói chuyện vui vẻ, giọng nói với tiếng cười ấm áp của ông vang khắp căn nhà nhỏ xíu nhỏ.
Trời về khuya hơn, màn đêm yên ổn ắng, tĩnh mịch lạ thường. Em hỏi ông tốt nói đúng hơn nó là lời trách móc ngây thơ rằng: "Sao ông ko thường xuyên về thăm gia đình hay là ông đã quên mọi người? Lần này về ông phải ở đây thật thọ để chơi với bọn chúng cháu". Ông khẽ nói với em rằng: "Hãy nhớ ông luôn ở bên cạnh mọi người". Nói xong, ông lẳng lặng bước ra cửa, vì chưng sợ phải xa ông em vội chạy theo nhưng hình ảnh ông cứ xa dần, chỉ thỉnh thoảng ông ngoảnh lại vẫy tay tạm biệt. Em khóc gọi theo ông. Thấy bản thân khóc, em tỉnh dậy thì ra những gì bản thân vừa thấy chỉ là mơ. Đó là một giấc mơ nhưng em không bao giờ quên được.
Em sẽ luôn ghi nhớ cùng trân trọng giấc mơ giá trị này. Em tin rằng dù không có thật nhưng mỗi lời nói, cử chỉ ông giành riêng cho em đều là động lực để em vươn lên trong cuộc sống.
Kể lại một giấc mơ vào đó em gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày ngắn nhất - bài bác mẫu 5
Mưa tầm tã, giã thêm vào cho nát thể xác hoang tàn của một dự án công trình đổ nát hiện vẫn còn đè bẹp vài ba số phận hẩm hiu. Lực bất tòng tâm, mấy anh mấy chú cứu trợ đành chịu buông xuôi trước nhịp vẫy của đôi tay mỗi phút trôi qua yếu dần đi của một nhỏ người xui xẻo đang quằn quại, ngột ngạt trong đống sắt thép.
Ở xa xa vị trí kia hàng rào ngăn cách, đằng sau cả đám người bu đông cả đường đi kia, có một người phụ nữ tuổi còn trẻ, ngồi bệt dưới đất, bên cạnh cuốn sổ đen với cái túi xách tay bằng vải bông đã phai màu. Gò má ướt đẫm, chả biết được đó là vì nước mắt, mồ hôi tốt nước mưa chỉ biết nó đang đầm đìa bên trên khuôn mặt thất thần với tái xanh của cô. Mưa vẫn chưa ngớt, từ thời điểm chiều rồi, đến giờ trời đã tối hẳn, trên mảnh đất đau buồn này chỉ còn vài bé người sắp bửa gục bởi vì thể xác cùng tinh thần hành hạ, cô vẫn ngồi đó, đường nét mặt lạnh tanh đương thấm sự lo lắng vô cùng, chốc chốc lại gật gà gật gù, toan ngủ, đến mãi sớm mai, mặt trời còn chưa thức hẳn, chợt bao gồm một anh đội nón bảo hộ, quần áo xộc xệch tất tả chạy đến, đứng trước mặt cô lúng túng, không đủ can đảm nhìn cho thẳng, cứ đánh mặt lịch sự chỗ hỗn độn ấy cơ mà rặn ra chữ: “Bình tĩnh nghe tin này Nâm nhé. Đừng buồn Nâm ơi… chú Tín nói đã thấy xác… cũng đã xác nhận được tên…chính nó Nâm à, không có bất kì ai khác… nó đã đi thật rồi Nâm ơi…” Rồi yên lặng… rồi òa khóc… cả nhị người như chìm vào một thế giới đau đớn khốc liệt và nguyên nhân là một con người nhưng họ đã yêu thương mến vừa rời bỏ họ cơ mà ra đi vĩnh viễn
“Hức… hức…” tiếng nấc xé lông của mẹ, đã một tháng qua, dòng bức họa thảm khốc ấy vẫn chưa buông tha cho vai trung phong trí của mẹ. Cứ đến chiều trời vừa chập tối là hình ảnh của thân phụ lại hiện về nhiều hơn, mẹ cứ tự tưởng tượng ra dòng cảnh cha vùng vẫy một bí quyết vô vọng, rồi cố cảm nhận chiếc nỗi đau ấy để mà lại khóc nấc lên. Rồi lại len lẻn ra chỗ bàn thờ cha, ngồi bên linh cữu phụ thân mà than thở:
- Anh này, số bản thân xui thế anh nhỉ? Cũng đúng chứ, người nghèo gồm cái khổ của người nghèo, cái khổ của người nghèo là “khổ liên miên”- rồi khẽ nấc lên, mẫu giọng nói mỗi lúc lại thêm nghẹn ngào - hức… anh bỏ nhỏ bỏ em nhưng mà đi, anh đi được thì anh gắng mà sống mang lại sướng với ông bà, còn lại nỗi khổ của anh ở nơi này thì em thay bạn bè gánh… em sẽ gánh tất cả… một bản thân em gánh…hư…hư…
Mẹ khiến tôi muốn khóc, trung ương trí tôi hỗn loạn với sao sự hỗn loạn cứ sinh sôi nảy nở thêm trong đầu, càng hỗn loạn, không thể chứa được ngần ấy suy nghĩ nữa, tôi cảm thấy…
...
Căn công ty này thật ngột ngạt,
Căn nhà này thật buồn chán, thật rùng rợn.
Tôi ước mong được rời khỏi đây thật nhanh,
Rời khỏi mẹ là một người phụ nữ nhiều nước mắt với hay than vãn.
Tôi muốn rời khỏi đây thật nhanh,
Rời khỏi sự bi thương đó như thể nó sẽ đuổi theo tôi cùng biến tôi thành một con người đau khổ như mẹ.
Chạy trốn khỏi đây là điều tôi muốn.
Trốn đến nơi làm sao chỉ bao gồm mình tôi thôi.
Tôi còn muốn…
Đột nhiên bao phủ tôi tất cả đều là màu đen, như thể nhì mắt đang nhắm tịt nhưng nhưng mà sự thật là nó đang mở to, bốn bề yên lặng, tôi tự hỏi mẹ tôi đâu, sao không đi thắp nến đi, chiếc nệm đâu, không đến được chỗ cái nệm thì làm sao mò được dòng quạt tay để quạt cho mát thì mới ngủ được chứ, tôi cứ đinh ninh là cụp điện với theo kinh nghiệm thì khi cụp điện cứ mò theo bức tường bao giờ đụng phải chiếc ghế thì rẽ trái và bao giờ đụng loại nệm thì cúi xuống với mò xem mẫu quạt ở đâu, đó là nhiệm vụ của tôi, nhiệm vụ của mẹ là thắp nến và… nhiệm vụ của ba là bất ngờ hét to lớn lên với cố hù mang đến mẹ với tôi sợ phát khiếp, đó là dòng niềm vui của bố khi cúp điện.
Nhưng không phải vậy, bao quanh tôi không tồn tại chút động tĩnh, không tồn tại tiếng la thất thanh cùng đôi bàn tay bất chợt nắm chặt vai tôi của tía cũng không có ánh nến lấp ló, lập lòe của mẹ,
Tôi đi mãi đi mãi, mò mẫm phía 2 bên nhưng không thấy bất cứ loại ghế làm sao đụng cái cốp vào chân như thường lệ. Sư khác lạ làm tôi sợ, bất giác nhớ lại câu chuyện ma của Ngọc Ngạn vừa coi hôm rồi, tôi rùng mình, cảm thấy toàn thân muốn rụng rời. Tự nhiên, đồ vật gi đó nắm lấy chân tôi, vật gì lành lạnh, kéo tôi muốn té xuống:
- Á…á…á…! Cứu nhỏ với mẹ ơi. Cứu! Cứu con! Cứu bé mẹ ơi…
Tôi cố vùng chạy, tim đập như trống đánh, bây giờ thật kinh dị, thật khiếp khủng, tôi nhắm mắt lại, cố nghĩ đây chỉ là một giấc mơ, chợt có ánh nắng nhỏ du hành vào nơi tối tăm này, tôi mừng hết lớn, vừa sợ vừa hi vọng. Thế mà tia nắng đó vô tình mang lại tôi thấy một hình ảnh kinh khủng nhất trong đời cơ mà tôi chưa từng quan sát thấy mẫu hình ảnh nào khủng khiếp hơn thế vào suốt thời gian tôi ra đời đến giờ. “Cái gì đó” nắm chặt chân tôi đó là một bàn tay, bàn tay trầy trụa, có ít máu nhòe ở các vết trầy, mà chiếc rùng rợn nhất, đó là bàn tay của một người đàn ông mặc cái áo hiện có thêu mẫu chữ N là chữ kí của mẹ tôi lúc may áo cho phụ thân tôi. Thật điên rồ, chưa tất cả chuyện gì điên rồ hơn chuyện này, phụ thân tôi đã chết rồi và thân phụ đẹp trai lắm, còn người đang nằm đây thật khiếp rợn, hốc hác, xanh xao, bầm dập, tôi sợ quá, sợ lắm, ước gì có mẹ ở đây với tôi giỏi nếu bao gồm thằng Ù cũng tốt, thằng ấy chả sơ vật gì bao giờ cả, do thế bao gồm thể nó sẽ khiến cho tôi hết sợ hãi.
Nhưng thực tế là tôi chỉ tất cả một mình, tôi thừa nhận là tôi đã ước được ở một bản thân nhưng một bản thân ở thế giới giống thế này thì chưa bao giờ tôi nghĩ đến. Bàn tay ấy dần nới lỏng ra và rớt xuống đất. Phụ thân của tôi đây sao? Mười hai năm sống bên cha có thời điểm yêu phụ vương có thời điểm giận cha, một tháng ko còn phụ vương và đây là tích tắc gặp lại thật nặng nề ngờ, khi đã khẳng định được đó là phụ vương của mình, với sau những tích tắc hoàn hồn, sợ hãi thì hôm nay đây lòng tôi nặng nề làm sao, niềm vui đoàn tụ đè nặng lên tất cả những cảm xúc khác, tôi quan sát cha, lúc này đây cha thật im lặng, cha chẳng nói gì cả, chẳng buồn nói một câu bông đùa, ánh nắng mỗi cơ hội thêm tỏ hơn, tỏa rộng ra bao phủ cha, ba thanh thép đã rỉ, chắc tại mấy bữa ông trời khóc thừa chừng, trên chân phải của cha, một miếng bê tông còn ẩm cùng lạnh tanh, đè chân phụ thân nát tan, ngày tiết loang ra đất, tôi tự hỏi, còn bao nhiêu người đã chịu cảnh như cha? Bỗng tối dần lại, một, hai, ba giọt nước rơi rơi, bao gồm hạt rơi rất nhanh, bao gồm hạt rơi chậm rãi, gồm hạt thật nặng và đầy nước, tất cả hạt nhỏ nhắn xíu như bụi phấn, chúng nó cứ rơi vô tư như thế, tạo yêu cầu một giai điệu thật đẹp đẽ nhưng buồn cùng rất buồn. Bọn chúng rủ rê cả nước mắt của tôi rơi theo, rớt lên khuôn mặt của cha, khuôn mặt vốn dĩ đang gầy gò với rất xanh. Người ta nói tình phụ tử là một tình cảm thiêng liêng cùng kì diệu, người ta đúng, tôi có thể nghe tiếng thân phụ thở, cùng cơ thể thân phụ chuyển động, phụ thân đang sống lại, tôi bắt đầu thấy nghi ngờ sự việc này, nó giống truyện cổ tích và thường chỉ tất cả trong phim, cớ làm sao lại đến với một con người “chẳng gồm gì” như tôi? Mọi thứ trở đề xuất mơ hồ, huyền huyền ảo ảo, mờ nhạt và phai nhòa thấy hẳn, bấy giờ, tôi chỉ thấy cha ngồi dậy, cùng tôi nhớ từng lời cha nói:
- thân phụ yêu con, nhỏ gái, phụ thân yêu mẹ con. Con nói với mẹ như thế, con nói với mẹ, phụ thân luôn luôn luôn nghe thấy mẹ than phiền với cha, con truyền lời của “vị vua già” này đến “thái hậu” là “xì tốp” than vãn đi nhỏ nhé! cha nghe chán quá rồi! - nói đến đây, phụ vương tôi khúc khích cười
Thật hạnh phúc lúc được nghe lại mẫu điệu cười cùng lời nói quen thuộc như thế, tôi thấy phụ vương dễ thương quá, với thoáng nghĩ “trên đời này không một ai có được thân phụ như cha của mình”, bỗng thân phụ đổi giọng trầm xuống:
- bé gái, từ nay, gồm lẽ cuộc đời nhỏ sẽ bao gồm chút chũm đổi đấy, biết không con? cha sẽ ko thể giúp đỡ mẹ được nữa, vày vậy mẹ sẽ rất cơ cực, mẹ sẽ rất mệt, và mẹ sẽ gắt lên! con thấy mẹ gắt chưa? Ôi thân phụ sợ lắm đấy. Ha ha. Này con, thân phụ thật là buồn bởi vì từ ni sẽ bỏ lỡ rất nhiều chuyện nhưng gồm một điều cha muốn nhỏ nhớ: “sự mất non dẫn đến một sự khắc phục, sự khắc phục phải đưa đến một sự tốt đẹp hơn, như thế thì sự mất mát ấy mới không vô ích”. Rồi mọi thứ sẽ lại như bình thường, quan lại trọng là từ đây, ta tất cả tốt lên hay không và ta phải cố gắng làm sao không để xảy ra thêm sự mất mát khác. Từ nay, bé phải thay phụ vương an ủi, động viên mẹ này, giúp mẹ những việc cơ mà mẹ vẫn làm, để mẹ tất cả thời gian làm cho những công việc cha “nhường” lại mang đến mẹ đó con, nhớ lời thân phụ chưa nào?
Thật dễ dàng mang lại tôi trả lời: “Dạ vâng ạ!”
Và nhanh như thời gian mang đến một cái xe tải từ trên căn nhà hai tầng rớt xuống đất, tôi trở về căn đơn vị yêu dấu của tôi. Sau bức tường, tiếng mẹ hòa với tiếng nấc: “Sao không bật đèn vậy con gái?”. “A! Mẹ mẹ.”- người tôi lảo đảo, đến ôm mẹ một mẫu thật chặt, cảm thấy trọng điểm hồn thật an toàn và hạnh phúc. Tôi nói với mẹ:
- Mẹ này, nhỏ yêu mẹ lắm! Mẹ gồm mệt không bé lấy mang đến li nước?
Rồi tôi nói với ba “Con cũng yêu tía lắm! cha yên tâm, đàn bà ba sẽ tạo nên mẹ thật hạnh phúc, nhỏ sẽ ngoan hơn bất kì đứa trẻ như thế nào trên đời, con rất buồn đó ba, vị mai này bé sẽ không bình thường nữa, con sẽ thành mồ côi, là một đứa vừa nghèo vừa mồ côi, nhưng mà tía ơi, con gái ba sẽ cố gắng, dù điều đó thật cực nhọc khăn. “Sự mất mát dẫn đến một sự khắc phục, sự khắc phục phải đưa đến một sự tốt đẹp hơn, như thế thì sự mất đuối ấy mới không vô ích”, phải ko ba?
Kể lại một giấc mơ vào đó em gặp lại người thân đã xa biện pháp lâu ngày ngắn nhất - bài xích mẫu 6
Sau kì thi căng thẳng, lần đầu tiên trong nhì tuần qua tôi đi ngủ sớm hơn mười giờ, vốn đã mệt, tôi ngủ ngay lập tức lập tức cơ mà không trằn trọc như mọi khi, và giấc mơ cũng đến nhanh như giấc ngủ vậy. Trong mơ, tôi được gặp lại bà nội, người thân thiết mà lại tôi đã xa biện pháp lâu ngày. Đây thực sự là một giấc mơ đẹp với gây xúc động cho tôi.
Bà nội tôi đã qua đời được bố năm, cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chỉ muốn tin rằng bà chỉ là đã đi đâu đó xa lắm chứ ko muốn tin rằng bà sống thọ rời xa thế gian này. Người ta vẫn giỏi nói, nếu lòng luôn nghĩ về một người nào đó, trong mơ sẽ gặp được người ấy với sau ba năm, tôi đã có giấc mơ đẹp về bà. Vào mơ, tôi chỉ nhớ rằng bản thân xuất hiện trong nơi ở cũ của bà ở quê, có một mảnh vườn nhỏ mặt cạnh bờ sông. Tôi cứ bất giác bước đi theo linh tính qua làn sương mờ đi tiếp vào vườn và như muốn search lại tuổi thơ khi tôi chơi đùa ở đây ngày còn bé xíu nhỏ ngây thơ. Tôi cứ thế đi, đi mãi nhưng tưởng như mảnh vườn nhỏ bé bỏng không biết từ dịp nào biến thành mê cung rộng lớn mãi ko thấy đường ra. Trong màn sương mù ảo ảnh, đôi chân tôi cứ cất bước và chợt sững lại khi thoáng thấy hình ảnh thân quen thuộc. Mặt gốc cây dừa, dáng vẻ quen thân thương hiện ra khiến mang đến trái tim tôi vỡ òa do vui sướng, đó là bà nội. Vẫn y như ngày nào, bà ngồi dưới gốc dừa ung dung độ lượng như một bà tiên với giỏ len đan bên trên tay. Mái đầu bạc phơ của bà càng khiến cho tôi liên tưởng đến những câu chuyện cổ tích mà lại trước kia bà giỏi kể. Như chừng thấy tôi, bà ngẩng lên, nở một nụ cười hiền từ như một vị thánh, bà dang nhị tay ra như chờ đón tôi vào lòng. Trong thâm tâm tôi bấy giờ chẳng còn điều gì ngoại trừ khao khát được vỗ về chở bít của một đứa con cháu xa biện pháp bà mến yêu của mình đã lâu. Tôi liền chạy cấp tốc tới ôm chầm lấy bà để bà bịt chở, vuốt ve sầu với những chiếc nước mắt hạnh phúc. Thấy tôi xúc động, bà vuốt mái tóc tôi:
- con cháu ngoan, đừng khóc, bà về rồi đây mà.
Nghe được những lời này, tôi lại càng cực nhọc kiềm chế trái tim xúc động của bản thân nhưng rồi cũng quệt nước mắt, ngẩng đầu quan sát bà và cười trong niềm hạnh phúc lấp lánh. Bà vẫn y như ngày còn ở với tôi, hay ham mê đan len bên gốc dừa cùng quàng chiếc khăn gray clolor sáng. Vậy là trong thâm tâm bà, bà hỏi tôi về chuyện học tập, về cha, về mẹ, rồi bà lại dặn tôi phải học hành chăm chỉ, nghe lời bố mẹ, lớn lên nhất định phải thành người tốt, nhưng tôi chỉ trả lời qua quýt rồi cứ thế cuộn mình trong khoảng tay yêu thương của bà mà tận hưởng sự hạnh phúc. Bà ôm tôi thật chặt, âu yếm vuốt ve, hôn vào má, vào trán vào tóc tôi như những ngày tôi còn thơ dại. Chợt tôi nhớ đến những mon ngày trước đây, bà tốt kể chuyện cho tôi nghe với tôi muốn nghe lại giọng kể ấy:
- Bà ơi, bà kể chuyện con cháu nghe, bà nhé.
Đáp lại tôi, bà nở một nụ cười đẹp như bà tiên rồi giọng bà vang lên trong không khí huyền túng bấn của sương mờ và khói bay. Vẫn là giọng kể truyền cảm ngày nào, giống dòng ngày còn bé, đã đưa tôi vào những giấc mơ đẹp nhất. Câu chuyện cơ mà bà kể tôi đã nghe ko biết bao nhiêu lần nhưng đều không thấy chán, với đặc biệt ngay từ bây giờ đây, tôi còn thấy cả sự linh nghiệm diệu kì trong từng nhịp ngắt của bà, bà ơi, ước gì cháu được mãi nghe bà kể những câu chuyện như vậy trước khi đi vào giấc ngủ!
Nhưng chưa kịp nghe hết câu chuyện, giọng kể của bà đã đưa tôi về với hiện tại, tôi choàng tỉnh vị tiếng chuông đồng hồ báo thức với tôi nhận ra đó chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ đẹp tuyệt vời do tôi được gặp bà nội.
Giấc mơ ấy tôi vẫn còn nhớ từng bỏ ra tiết nhỏ vì đó là giấc mơ xúc động nhất đời tôi. Giấc mơ làm tôi thêm nhớ bà nhưng cũng đem lại mang đến tôi động lực vào cuộc sống vì chưng lời hứa với bà sẽ chăm ngoan học giỏi để trở thành người bao gồm ích. Với tôi mong muốn mình gồm thể gồm thêm nhiều giấc mơ đẹp như vậy nữa!
Kể lại một giấc mơ trong đó em gặp lại người thân đã xa bí quyết lâu ngày ngắn nhất - bài mẫu 7
Bà tôi đầm đụp áo thâm
Nón mê bà đội quanh năm ngoài đồng
Như bé cò trắng ven sông
Hai vai gánh nặng lo chồng nuôi con
Đọc những câu thơ ấy, tôi lại thấy nhớ bà ngoại - người phụ nữ tảo tần, mưa nắng và hiền từ của tôi. Đã có lần, tôi nằm mơ với tôi được gặp lại bà, trò chuyện và có tác dụng nũng trong khoảng tay của bà.
Hôm ấy tôi thức muộn để học bài. Nhưng đêm vắng thanh tĩnh quá, hai mắt tôi quan sát đống chữ nhảy múa bên trên trang sách và díp lại, cùng tôi cũng ko biết bản thân thiếp đi thời gian nào. Đang cơ hội mơ màng, tôi thấy bản thân được một bàn tay nhẹ nhàng lay tỉnh. Hé đôi mắt ra nhìn, tôi giật mình cùng tỉnh dậy luôn. Vì người đang ngồi trước mặt không ai khác đó là bà ngoại - người bà đã mất từ lâu của tôi. Bà tôi đang nhìn tôi bằng ánh mắt hiền từ, với nụ cười ấm áp. Đúng như vào trí nhớ của tôi. Tôi gọi mà giọng nghẹn ngào:
- Bà, bà ơi!!!
Bà xoa nhẹ đầu tôi rồi cười:
- Bà đây, lớn rồi còn khóc gì nữa?
Tôi nhào vào lòng bà, hít hà mùi hương hương thân quen thuộc. Bà tôi mất lúc bà kế bên 70, lúc ấy tôi mới lên lớp sáu. Khi ấy làn tóc của bà đã bạc trắng. Dù cuộc sống đã hiện đại hơn nhưng bà ngoại tôi vẫn giữ nếp sống của mình như thời còn bé gái. Bà gội đầu bằng nước bồ kết, hương nhu cùng lá bưởi. Bắt buộc dù mái tóc bà bạc trắng nhưng vẫn rất dày, chắc khỏe. Mỗi sáng bà sẽ ngồi trước hiên nhà để chải tóc và vấn lại gọn gàng bằng một chiếc mấn bà tự may. Đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ như in hình ảnh ấy. Làn domain authority của bà nhăn nheo, xuất hiện những chấm đồi mồi đặc trưng của người già. Loại miệng móm mém nhai trầu, thỉnh thoảng bà lại rút chiếc túi nhỏ bên hông để bỏ thêm thuốc lào hoặc chút vôi vào để miếng trầu thêm cay, thêm đậm đà. Tôi là cháu út vào nhà đề nghị chắc do thế nhưng bà yêu thương chiều tôi nhất. Tôi hay được bà bế để ngồi lên đùi, âu yếm rồi kể chuyện mang lại tôi nghe. Những câu chuyện cổ tích cơ mà bà kể đều là những câu chuyện tôi đã nghe đi nghe lại sản phẩm trăm lần, nhưng mỗi lần nghe bà kể lại, tôi đều thấy thích thú vô cùng.
Tôi ôm bà thật chặt, vùi mặt vào lòng bà nũng nịu, bởi đã lâu lắm rồi, tôi không còn được như thế nữa. Tôi hỏi bà:
- Bà ơi, bà đã đi đâu thế? con cháu vẫn đợi bà về kể chuyện cho con cháu nghe đấy.
- Bà đã đến một nơi xa lắm - bà đáp, không tồn tại bà ở nhà, cháu bao gồm học hành và nghe lời bố mẹ không?
- Cháu bao gồm bà ạ. Nhưng bố mẹ bận bịu, không người nào chịu ngồi kể chuyện cho con cháu nghe cả - tôi đáp lại bà, giọng ỉu xìu.
Bà ôm ấy tôi, vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi rồi thủ thì:
- Bố mẹ bận bịu cũng bởi muốn cháu gồm cuộc sống tốt hơn thôi, không được trách móc bố mẹ như thế. Bà biN