“Biển nhớ” là giữa những ca khúc trữ tình “để đời” của nhạc sĩ Trịnh Công đánh – sáng tác vào khoảng thời gian ông vừa tròn 23 tuổi (năm 1962). Sau khi phát hành 2 tốt phẩm music là Hạ trắng với Diễm xưa, “Biển nhớ” đã tiếp tục con đường thành côɴԍ của người nhạc sĩ tài hoa bọn họ Trịnh, bài hát được rất nhiều nghệ sĩ, danh ca bộc lộ thành côɴԍ và truyền đạt mức gần như vừa đủ tấm tâm thành của người con trai thương nhớ tình nhân xa da diết.Bạn sẽ xem: ngày mai em đi trịnh công sơn
Bạn đang xem: Ngày mai em đi trịnh công sơn
“Người về” (Phạm Duy) – Nỗi lòng của fan con xa xứ, ý muốn ngóng từng giây từng phút cho 1 ngày trở về
Xem thêm: Cách Sử Dụng Sticky Note S Trong Windows 10, Hướng Dẫn Cách Sử Dụng Sticky Note Trên Windows 7
Lời tiễn biệt vơi êm cho một câu chuyện tình 10 năm dằng dai qua nhạc khúc “Nghìn trùng xa cách” của Phạm Duy
“Anh theo Ngọ về” câu hát danh tiếng của nhạc khúc “Ngày Xưa Hoàng Thị” cùng chuyện tình đời thiệt của thi sĩ Phạm Thiên Thư lúc được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc
“Ngày trở về” (Phạm Duy) – Niềm mong ước đoàn tụ gia đình được thành sự thật của tín đồ thương binh
Câu hát được nhắc đến nhiều duy nhất trong bài hát là câu gì nhỉ? “Ngày mai em đi…” – Đây chỉ solo thuần là 1 câu hát, thêm vào bài bác hát bỏ thêm phần sâu lắng tuyệt nó cнíɴн là câu nhắc nhở của tác giả. Mai sau – chính ngày mai này thôi, cô gái ấy, đã đi được mãi ko về, mối tình xưa này ni còn đâu.
“Ngày mai em điBiển nhớ tên em điện thoại tư vấn vềGọi нồn liễu rũ lê thêGọi bờ cát trắng đêm khuyaNgày mai em điĐồi núi nghiêng nghiêng đợi chờSỏi đá trông em từng giờNghe bi quan nhịp chân bơ vơ…:”
“…Ngày mai em điBiển nhớ em trở lại nguồnGọi trùng dương gió ngập нồnBàn tay chắn gió mưa sang…”
Ngày mai em đi, biển nhớ em…Câu này bắt đầu làm lòng nghẹn ngào, nhạc sĩ đã khiến cho lòng ta trở đề nghị mông lung không còn xác định rõ được hải dương là em, tuyệt em là biển, tốt cнíɴн tác giả vẫn còn đó trong trơn đêm vắng lặng của bạn dạng thân. Phần nhiều thứ xung quanh, đều cảnh vật dần trở nên mau lẹ như ước ao ngăи trở lối đi của thiếu nữ ấy, thì cнíɴн Trịnh Công đánh lại buông tay, không biện pháp nào níu giữ.
“…Ngày mai em điThành phố mắt đêm đèn mờHồn lẻ nghiêng vai hotline buồnNghe không tính biển động bi đát hơnHôm làm sao em vềBàn tay buông lối ngỏĐàn lên cung phím chờSầu lên đây hoang vu…”
Cô ấy đi rồi! trong đầu vẫn dần vang lên một câu hỏi: “Liệu cô gái ấy tất cả còn trở lại nữa không?”. Dẫu lòng sẽ biết đáp án, mà lại lại không cố kỉnh lòng được nhưng mà suy tư. Cảnh vật dần buông lơi theo chổ chính giữa tình của đại trượng phu nhạc sĩ, biết là buông tay nhưng luôn nhớ nhắn nhủ, dù tín đồ có ở chỗ nào thì địa điểm đây vẫn có chàng đang hy vọng ngóng.