Bạn đang xem: Phân tích nghệ thuật trào phúng hạnh phúc của một tang gia
1. Bài xích văn hay phân tích thẩm mỹ và nghệ thuật trào phúng trong Hạnh phúc của một tang gia1.1. Bài văn mẫu 11.2. Bài xích văn chủng loại 21.3. Bài bác văn chủng loại 31.4. Bài bác văn chủng loại 4
Phân tích nghệ thuật và thẩm mỹ trào phúng trong đoạn trích niềm hạnh phúc của một tang gia giúp thấy được nghệ thuật trào lộng, châm biếm sâu cay của Vũ Trọng Phụng, qua đó đả kích phê phán, vun trần bản chất xấu xa của buôn bản hội thượng lưu bốn sản thành thị đương thời.
Xem thêm: Tuổi Mùi Sinh Vào Tháng Nào Thì Tốt ? Tuổi Mùi Sinh Vào Tháng Nào Thì Vận Số Tốt
Đề bài: Phân tích nghệ thuật trào phúng trong khúc trích hạnh phúc của một tang gia (trích Số đỏ của Vũ Trọng Phụng)
Bài văn hay phân tích nghệ thuật trào phúng trong Hạnh phúc của một tang gia
Bài văn chủng loại 1Vũ Trọng Phụng được tôn vinh là "ông vua phóng sự đất Bắc" với mỗi công trình của ông được ví như 1 quả bom ném vào chiếc xã hội lố lăng, ô uế của nước ta những năm đầu chũm kỉ XX. Tiêu biểu vượt trội cho thẩm mỹ và nghệ thuật trào lộng, châm biếm sâu cay của ông hoàn toàn có thể kể mang đến tiểu thuyết "Số đỏ" - cuốn tiểu thuyết mà mỗi chương truyện sinh động, dung nhan sảo, nhậy bén như một thiên phóng sự. Đoạn trích "Hạnh phúc của một tang gia" (thuộc chương XV của tòa tháp "Số đỏ") là đoạn trích tiêu biểu vượt trội cho nghệ thuật trào phúng tinh tế của Vũ Trọng Phụng trong cống phẩm này."Nghệ thuật trào phúng" là thẩm mỹ tạo tiếng cười cợt mang ý nghĩa đả kích, lên án, vun trần thực chất xấu xa của đối tượng. Tiếng cười chỉ mở ra khi phát chỉ ra những mâu thuẫn trái với tự nhiên và thoải mái rồi thổi phồng lên nhằm gây cười. Trong khúc trích, nghệ thuật trào phúng được diễn tả qua giải pháp xây dựng xích míc trào phúng, tình huống trào phúng, biểu lộ chân dung trào phúng, cảnh trào phúng với giọng điệu, ngôn từ.Mâu thuẫn trào phúng được diễn đạt trước không còn ở nhan đề tiềm ẩn nghịch lí: "Hạnh phúc của một tang gia". "Hạnh phúc" là tâm trạng thỏa mãn, dễ chịu và thoải mái về tinh thần khi được đáp ứng một yêu cầu nào đó trong cuộc sống. "Tang gia" là gia đình có tang, có người thân mất đi, nghĩa là có sự mất mát về người. Theo Vũ Trọng Phụng, tang gia tuy bao gồm mất non về fan (cụ nạm Tổ) song bù lại nó đem đến rất nhiều lợi lộc về tiền bạc và danh tiếng. Giải pháp lí giải này vẫn là lời trailer về mở thực chất của lứa tuổi thượng lưu giữ trong buôn bản hội: chỉ lưu ý đến danh lợi mà bỏ mặc đạo lí tình nghĩa. Không tạm dừng ở nhan đề, xích míc trào phúng sẽ được triển khai trong cục bộ chương truyện và được tăng dần về mức độ, thổi phồng niềm hạnh phúc. Ban đầu là niềm hạnh phúc của các thành viên trong gia đình, tiếp nối là niềm hạnh phúc được tràn ra cả xung quanh xã hội. Tử vong cụ thay Tổ ban phát niềm sung sướng cho tất cả các member trong và ngoại trừ gia đình.Tình huống trào phúng được chọn lựa là một trường hợp đạo đức: người sáng tác dùng tử vong của người thân làm phép thử độ sáng của đạo hiếu trong gia đình, dùng tử vong đồng loại làm phép thử khả năng chiếu sáng của tình người và tính người. Để triển khai tình huống, Vũ Trọng Phụng vẫn tập thích hợp và miêu tả những trung ương trạng, hành vi, cách ứng xử, thái độ trọn vẹn trái với chuẩn mực đạo đứ thông thường. Đó là tang gia song không có bất kì ai nghĩ đến bạn chết và câu hỏi báo hiếu. Mỗi người đều phải sở hữu mối thân thương riêng nhưng lại đều hướng đến hai chữ lợi danh thu được từ tử vong ấy. Đó là tang gia song không người nào đau buồn, thương tiếc. Nếu bao gồm đau buồn, thương nhớ tiếc cũng chỉ là loại mặt nạ, là màn kịch được dựng lên để bít đậy đầy đủ nhu cầu, mưu đồ, toan tính. Ẩn sau lớp khía cạnh nạ là niềm vui thực sự của từ đầu đến chân thân trong mái ấm gia đình và những người dân ngoài gia đình. Thú vui ấy khiến đám tang có xu thế trở thành đám hội tưng bừng, náo nhiệt.
Trong nghệ thuật biếm họa, chỉ cách đôi bố nét, người họa sĩ tóm được thần thái của đối tượng người dùng trào phúng, lột tả được mâu thuẫn, trình diện được bản chất của con fan xấu xa để tạo thành tiếng cười đầy hóa học trí tuệ, có sức công phá lớn. Lần lượt những chân dung biếm họa hiện nay lên dưới ngòi bút như bao gồm thần của Vũ Trọng Phụng.Đó là cụ nắm Hồng - nam nhi cả của bạn chết. Với địa điểm này, trách nhiệm của ông là lo ma chay của thân phụ mình mang lại chu tất nhưng đầy đủ hành động rõ ràng của ông lại hoàn toàn trái ngược. Ông nằm dài, thuốc lá phiện với mơ màng theo khói thuốc. Ông nghĩ tới sự việc cưới chạy mang lại cô đàn bà Tuyết cơ mà lại đùn đẩy vấn đề cưới xin đến vợ. Cái danh mà lại ông mơ ước và sơn vẽ là quyền năng của một mái ấm gia đình nề nếp, gia phong, danh gia vọng tộc. Chính vì vậy ông sẽ tỏ ra già lão dù chưa đến 60 nhằm được điện thoại tư vấn là "cụ Cố". Ông sẵn sàng ngày hè mặc áo bông, trả nhầm chi phí xe để minh chứng mình lẩm cẩm; luôn gắt gỏng để chứng minh mình già cả, nhỏ xíu yếu. Nghĩ về đến cái chết của bố mình, ông vui mắt đến độ đê mê phải "đã nhắm ép mắt lại để mơ màng đến mẫu lúc cố kỉnh mặc đồ vật xô gai, lụ khụ phòng gậy, vừa ho khạc vừa khóc mếu, để cho thiên hạ nên chỉ trỏ: Úi kìa, nhỏ giai nhớn đang già đến thế kia kìa!" với khen "một chiếc đám ma như thế, một cái gậy như thế"... Tấm lòng của tín đồ con trơ như khúc gỗ, vô cảm trước cái chết của tín đồ cha. Mục đích và tình cảm của một đứa con trong ông đang chết do ông chỉ nghĩ về đến loại gậy mà lại thôi!