Mà lại cóc danh tiếng giữa muôn loài là 1 trong con đồ gia dụng tuy bé nhỏ nhưng khôn xiết gan dạ, gan cóc tía nhưng lại. Vào trong 1 năm không nhớ rõ năm nào, trời làm hạn hán lớn khiếp, nắng và nóng lửa không còn tháng này cho tháng không giống thiêu cháy cây cối, hút hết nước sông ngòi, đầm hồ. Muôn loài không thể một giọt nước để uống. Những con trang bị to béo hùng dạn dĩ xưa nay tác oai tác tai ác trong rừng phần lớn nằm lè lưỡi mà lại thở để ngóng chết, không người nào nghĩ được kế gì để cứu vớt mình, cứu giúp muôn loài. Sức mạnh của chúng chỉ để bắt nạt nhau thôi chứ đâu có thể làm gì nổi ông trời. Duy có anh chàng Cóc tía nhỏ xíu nhỏ, xấu xí cơ là gồm gan to. Anh tính chuyện lên thiên đình khiếu nại Trời có tác dụng mưa cứu vớt muôn loài.Khởi đầu chỉ có một mình nhưng anh ko nản. Ði sang một vũng váy đầm khô, Cóc tía chạm chán Cua càng. Cua hỏi Cóc đi đâu, Cóc bèn nhắc rõ sự tình với rủ Cua thuộc đi khiếu nại Trời. Lúc đầu Cua định bàn ngang, thà chết tại đây còn hơn chứ Trời xa chũm đi sao tới mà kiện cùng với tụng, nhưng lại những loài vật ở xung quanh Cua nghe Cóc nói giống tranh nhau nhưng bàn ngang bàn lùi, làm cho Cua nổi giận. Nói ngang cành bứa bàn ngang là chuyện ngang của Cua thế mà họ lại dám tranh mất mẫu quyền ấy, dòng quyền được phép ngang như cua cơ mà. Cố là Cua làm ngược lại, Cua tình nguyện thuộc đi với Cóc.Ði được một quãng nữa, Cóc lại gặp Cọp đang nằm phơi bụng thở thoi thóp, Gấu vẫn chảy mỡ ròng rã ròng và khát cháy họng. Cóc rủ Gấu với Cọp đi kiện trời, Cọp còn ngần ngừ thì Gấu đang gạt đi cơ mà nói rằng:- Anh Cóc nói bao gồm lý, chẳng có lẽ chúng bản thân cứ nằm tại đây đợi bị tiêu diệt khát cả ư? Ta theo anh Cóc thôi! Ðến ngang như anh Cua còn theo anh Cóc được thì tại sao chúng mình không theo.Cả bầy nhập lại thành đoàn. Ði thêm một khoảng nữa thì gặp đàn Ong sẽ khô mật và bé Cáo bị lửa nướng cháy xém lông. Cả hai con vật này cũng hăng hái nhập vào đoàn sinh vật đi kiện Trời bởi Cóc dẫn đầu.Cóc dẫn các bạn đi mãi, đi mãi đến tận cửa thiên đình. Lúc đi trê tuyến phố cả đàn đều hăng hái nhưng mang đến trước cửa ngõ Trời oai phong nghiêm, đàn Cọp, Gấu, Cáo, Ong, Cua rất nhiều sợ, duy chỉ có Cóc là gan góc dõng dạc ra lệnh:- hiện thời các anh buộc phải nghe lời tôi. Cơ là chum nước của Trời, anh cua vào nấp vào ấy. Anh Cáo nấp ngơi nghỉ phía bên trái tôi, anh Gấu nằm ở vị trí phía bên đề nghị tôi, còn anh Cọp siêng năng nằm phía sau tôi. Những anh bao gồm nghe lệnh của tôi thì mới có thể thắng được Trời.Tất cả gần như nghe lệnh của Cóc. Sắp đặt xong xuôi đâu đấy Cóc mới nhảy lên phương diện trống trờ đánh bố hồi trống ầm vang như sấm động. Ngọc Hoàng đã ngủ trưa một cách lười biếng bị giờ đồng hồ trống lôi đình đánh thức dậy bắt buộc bực tức, bắt Thiên lôi ra xem có chuyện gì. Thiên lôi lười nhác vội phủi lớp bụi và mạng nhện giăng đầy bên trên lưỡi búa khoảng sét cắm cổ chạy ra. Thiên lôi quá bất ngờ vì ở ngoại trừ cửa thiên đình chẳng thấy có một bạn nào cả chỉ thấy mỗi một nhỏ Cóc xù xì xấu xí đã ngồi chễm trệ cùng bề mặt trống ở trong nhà Trời. Thiên lôi không còn nhìn bé Cóc lại chú ý lưỡi búa trung bình sét khổng lồ của chính bản thân mình và thở dài vày cái búa khổng lồ quá nhưng Cóc bé nhỏ quá, tấn công chưa kiên cố đã trúng được. Thiên lôi bèn vào tâu Ngọc hoàng, ngọc hoàng nghe kết thúc bực lắm bèn sai bé gà trời bay ra mổ bị tiêu diệt chú Cóc hỗn hào kia.Gà trời vừa hung hăng bay ra thì Cóc đã nghiến răng ra hiệu, lập tức chàng Cáo nhảy ra cắm cổ kê tha đi mất. Cóc lại tấn công trống lôi đình. Vua càng giận giữ lại sai Chó đơn vị trời xổ ra cắm Cáo. Chó vừa xồng xộc chạy ra thì Cóc lại nghiến răng ra hiệu. Mau chóng anh Gấu sừng sững xổ ra đón con đường tát mang đến chó một đòn trời giáng. Chó chết tươi.Cóc lại thúc trống lôi đình đánh thức Ngọc hoàng. Hoàng đế bèn không nên Thiên mang ra trị tội gấu. Thiên lôi là vị thần trời tất cả lưỡi tầm sét mỗi lần vung lên thì thành sét tấn công ngang trời, thành sấm động tứ cõi. Sức khỏe của Thiên lôi không một ai bì được. Vua yên trí lần này cử mang lại ông Thiên lôi ra quân thì cái đám Cóc, Cáo ắt hẳn là rã xác. Vì thế khi ông Thiên lôi vác lưỡi khoảng sét đi là hoàng thượng lại co chân nằm trên ngai vàng vàng mà ngủ tiếp.Thiên lôi vừa hùng hổ vác búa tầm sét ra mang lại cửa thiên tào thì Cóc đã nghiến răng ra lệnh, lập tức lũ Ong nấp trên cánh cửa cất cánh vù ra với cứ nhè vào mũi Thiên lôi mà đốt. Nọc ong đốt đau lắm, mũi Thiên lôi rát như yêu cầu bỏng. đừng quên ở cửa trời tất cả một chum nước. Thiên lôi cấp vàng bỏ cả búa tầm sét dancing ùm vào chum nước chạy trốn. Ai ngờ vừa nhảy ùm vào vào chum nước thì anh Cua càng nấp trong đó từ bao giờ đã ngóng sẵn để giương song càng như đôi gọng kìm cắp chặt đem cổ. Thiên lôi đau quá gào thét vùng vẫy vỡ lẽ cả chum giang sơn Trời. Thiên lôi tìm đường chạy trốn thì Cóc tía lại nghiến răng ra lệnh. Chớp nhoáng Cọp nấp sau Cóc tía nhảy vấp ngã ra gầm lên một giờ vang hễ xé tan xác Thiên lôi thành nhì mảnh.Ngọc hoàng thấy nạm sợ thừa bèn xin giảng hoà với Cóc, cùng xin Cóc mang đến nhận lại xác của Thiên lôi để cứu chữa.
Cóc ưa chuộng ngay. Theo lệnh nghiến răng của Cóc, Cọp với Gấu vác xác Thiên lôi về xếp lại trung tâm sân năng lượng điện thiên đình. Ngọc hoàng phải ra tay chiếu lệ tưới nước cam lồ vào chiếc xác đầy yêu đương tích đó. Nhờ phép của Ngọc hoàng, Thiên lôi bắt đầu được sống lại. Hoàng đế nghĩ mình mặt đường đường là 1 trong những ông Trời và lại chịu thua kém Cóc thì thật là vấn đề sỉ nhục, yêu cầu tính lật lọng, sai Thiên lôi vác búa trung bình sét cản lại Cóc và chúng ta của Cóc. Biết thế nào ngọc hoàng cũng tính chuyện lật lọng phải Cóc lại nghiến răng. Lập tức các bạn của Cóc dàn trận. Ong giương nọc, Cáo giương nanh, Cọp giương vuốt, Cua giương càng, Gấu giương cánh tay đầy mức độ mạnh... Thiên lôi vừa bắt đầu thoát chết hoảng quá lui lại không đủ can đảm tiến lên, mà thụt vào nấp sau dòng ngai rubi của Ngọc hoàng. Những tướng bên Trời uy phong lẫm liệt thấy mang lại ông Thiên lôi còn sợ sệt như thế thì hoảng quá tìm kế thối lui.Thấy tướng công ty trời của chính bản thân mình như vậy, ngọc hoàng biết không thể thắng nổi Cóc và các bạn của Cóc. Ðến giờ đây Ngọc hoàng bắt đầu thực bụng giảng hoà, với hỏi Cóc lên tận thiên tào có việc gì. Cóc oai phong khiêu vũ hẳn lên tay ngai vàng cùng dõng dạc thưa:- Ðã bốn năm nay ở dưới trần thế hạn hán kéo dài, ko một giọt mưa. Muôn cây thô héo, vạn vật chết khát. Cứ tưởng hoàng thượng bận gì hay những Ngọc hoàng giận gì thế gian mà ra phúc họa, nào ngờ lên đây new biết vua và các tướng nhà trời ngủ quên không nhớ tới việc làm mưa cứu vãn muôn vật hàng trăm chủng loài dưới nai lưng thế. Chúng tôi phải lên tận đây thức tỉnh Ngọc hoàng, xin Ngọc hoàng làm mưa ngay lập tức cho thế gian được nhờ.Thấy Cóc nói giọng uy phong và anh em Cóc lại đằng đằng gần cạnh khí, vua vội tất tả chống chế:- Cóc cùng với ta là nơi thân thích, vấn đề gì mà cậu đề nghị mất công cho như vậy, ta đã sai thần mưa, thần gió xuống hạ giới làm mưa tức thì bây giờ. Cậu Cóc có chấp thuận thế ko nào.Cóc gật gù thưa:- Muôn tâu Ngọc hoàng trần gian được một trận mưa cứu giúp khát thì còn gì bằng nữa. đồng đội tôi cực kì đội ơn Ngọc hoàng. Nhưng nếu sinh hoạt hạ giới mà lại hễ bị hạn hán là bọn đồng đội chúng tôi lại lên trên đây kêu với ngọc hoàng đấy.Nghe Cóc hẹn lại lên thiên đình, vua hoảng hồn nôn nả lắc đầu xua tay:- Thôi khỏi, thôi khỏi bắt buộc bận đến cậu như thế. Vị trí cậu với ta là tình thân thích, cậu chả nên bầy đàn vẽ vất vả mệt mỏi nhọc như vậy làm gì. Cậu chưa phải lên thiên tào nữa, lúc nào có hạn hán cậu ước ao ta có tác dụng mưa, cậu chỉ cần ngồi dưới đất nghiến răng là ta nghe thấy liền.Ðể minh chứng lòng trung thực không lật lọng của mình, ngọc hoàng sai rồng đen bay xuống phun mưa, và gửi Cóc cùng chúng ta về hạ giới. Trận mưa cứu hạn làm cây xanh tươi tốt, rất nhiều loài nhảy múa kính chào đón anh em Cóc trở về. Từ kia hễ Cóc nghiến răng là trời chớp nhoáng đổ mưa buộc phải đồng dao của trẻ bé dại ngàn năm vẫn có câu hát rằng:Con Cóc là cậu ông TrờiAi nhưng mà đánh nó thì Trời đánh cho._*_(Dị bản)Thuở xa xưa, Ngọc Hoàng thống trị tất cả các việc trên trời cùng dưới đất. Vua giao mang đến thần Mưa chịu trách nhiệm làm mưa cho tất cả các con vật và cây trồng có nước uống.Nhưng đã tía năm nay, không có một giọt mưa nào. Khắp vị trí đất đai nứt nẻ, cây xanh khát nước bị tiêu diệt rụi, những con thú cũng bị tiêu diệt dần bị tiêu diệt mòn vì chưng khát. Muôn loài đều than phiền ai oán, vậy nhưng mà trời đâu gồm thấu.Một hôm, các con đồ họp bàn với nhau lại, chúng quyết định cử Cóc lên gặp mặt Ngọc Hoàng. Thuộc đi cùng với Cóc bao gồm Cáo, Gấu và Cọp.Bốn con vật đi mãi, sau cùng cũng lên tới cửa bên trời. Ở cánh cửa tất cả đặt một cái trống cực kỳ to. Theo tục lệ, giả dụ ai tất cả điều gì oan ức, thì tiến công trống lên, Ngọc Hoàng đang ra giải quyết. Cóc bảo Cáo, Gấu, Cọp nấp vào vết mờ do bụi rậm, còn Cóc thì nhảy lên tiến công trống inch ỏi.Ngọc Hoàng nghe tiếng trống liền sai một cục cưng ra chú ý xem ai. Thiên thần bước ra chú ý ngược chú ý xuôi mãi không thấy ai, chỉ thấy một bé Cóc bé nhỏ ngồi bên trên trống. Lúc biết Cóc có ý định chạm chán Ngọc Hoàng, cục cưng tỏ ý coi thường bỉ Cóc, lẳng lặng bước vào và thưa cùng với Ngọc Hoàng:- Thưa Ngọc Hoàng, kẻ dám cả gan tấn công trống ầm ĩ nhà trời là một trong những con Cóc bé xíu tí, xấu xí, thần hỏi nó đi đâu, nó nói lên gặp gỡ Ngọc Hoàng nhằm kiện.Ngọc Hoàng nghe cục cưng nói vậy thì giận lắm, bèn sai bè cánh gà ra phẫu thuật Cóc. Bầy đàn gà vừa ló khỏi cửa, Cóc ra hiệu cho cáo biệt trong bụi rậm ra vồ gà.Biết con kê bị Cáo vồ mất, ngọc hoàng liền sai Chó ra giết mổ Cáo. Chó chạy ra chỉ kịp sủa một tiếng đã trở nên Gấu ra chộp rước tha đi. Hoàng đế lại sai một toán quân nhân ra trị Gấu. Lần này, Cọp xông ra quật chết toán bộ đội không chừa một tín đồ nào.Ngọc Hoàng không ngờ Cóc mặc dù bé bé dại mà lại cạnh tranh trị như vậy, Ngọc Hoàng thay đổi giận có tác dụng lành không nên thiên thần ra mời Cóc vào. Hoàng thượng hỏi Cóc:- Cậu lên đây có việc gì?Cóc thưa:- Muôn tâu Ngọc Hoàng, đang 3 năm nay, shop chúng tôi không được một giọt mưa nào. Loài vật cử tôi lên đây để khiếu nại trời, bởi vì sao không có tác dụng mưa?Ngọc Hoàng cho hotline thần Mưa đến. Té ra là thần Mưa mải rong chơi, tối về đắp chiếu nằm ngủ quên không làm mưa bị hoàng đế trách mắng, thần Mưa gấp sai những con rồng phun nước ào ào xuống đất. Ngọc Hoàng đưa tiễn Cóc ra về cùng dặn:- Từ ni về sau, nếu phải mưa thì Cóc nghiến răng ken két báo mang lại Ngọc Hoàng biết. Ta đã sai thần làm mưa ngay. Cóc chưa phải lên kiện trời nữa.Cóc, Cáo, Gấu, Cọp giã từ Ngọc Hoàng trở về. Khi bốn con vật đến nơithì thấy nước đã tràn trề hồ, ao, sông suối, cây cỏ, rất nhiều loài uống nước thỏa thuê. Tất cả đều phục Cóc bé bỏng tí cơ mà kiện được trời nên đề ra câu hát:“Con Cóc là cậu ông trờiHễ ai tiến công Cóc thì trời tiến công cho”